Cô hy vọng nhân viên của   chỉ cần cù trong công việc mà còn  tìm thấy niềm vui trong cuộc sống, nếu  thì hàng ngày chỉ quanh quẩn bên chồng con, thật là chán ngắt!
Rất nhanh  đến phần khen thưởng các loại, vẫn do Tiền Viện chủ trì, Đỗ Kiều trốn  một góc để tìm chút yên bình. Xung quanh cô là ánh đèn neon, lấp lánh đầy màu sắc, đặc biệt  mắt.
Lúc , một bàn tay trắng nõn cầm cốc  đưa tới  mặt cô, giọng  dịu dàng:     "Giám đốc, đây là  Mao Tiêm,  pha riêng cho chị đấy."
Ánh mắt Đỗ Kiều di chuyển từ chiếc cốc  lên phía , chỉ thấy một  đàn ông  hai mươi mấy tuổi đang mỉm   , trông khá  trai nhưng ánh mắt quá nồng nhiệt.
"Cảm ơn,  để đây ." Đỗ Kiều  hề  ấn tượng gì với  , huống hồ là uống  từ tay  .
Thấy cô lạnh lùng,  đàn ông tự giới thiệu:     " là nhân viên mới của phòng kinh doanh, tên là Chu Kiến, nếu giám đốc  việc gì  , cứ sai bảo  nhé."
"..." Đỗ Kiều    bằng ánh mắt sắc bén và hỏi:     "Cậu nghĩ   việc gì để sai bảo ?"
Lúc , cô thực sự  tức giận! Cực kỳ tức giận!
Tên thiếu suy nghĩ , chắc coi cô là một  phụ nữ giàu  cô đơn ?
Dù cho cô  nuôi "trai trẻ" thì cũng  thể là  , ít nhất  là   vẻ ngoài như Tần Thiệu Diên mới !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-560.html.]
Người đàn ông  dọa sợ bởi thái độ mạnh mẽ của Đỗ Kiều, vô thức nuốt một ngụm nước bọt. Người phụ nữ bình thường trông  vẻ dịu dàng, lúc  giống như một con hổ cái.
 vì   cuộc sống    , Chu Kiến giữ vững tâm trí,  càng thêm trắng trợn:     "Dù là công việc  cuộc sống, bất cứ lúc nào chị cũng  thể tìm ."
Đỗ Kiều khẽ nhướng mày,  để  chút mặt mũi nào cho  :     "Toàn bộ nhà máy  hàng trăm ,  nghĩ   ưu điểm gì vượt trội hơn  khác? Ngay cả Lý Tiểu Ninh và Liễu Minh  theo  nhiều năm cũng  dám  những lời như ,  tưởng  là ai?"
Người đàn ông  chất vấn đến mặt mày tái mét   đỏ bừng,  yên một chỗ,   mất hết tiếng . Đỗ Kiều  dậy từ ghế, lạnh lùng khuyên bảo:     "So với những thủ đoạn  chính đáng, chỉ   việc chân chính mới  thể thành công,  tự  điều ."
Nói xong, cô      nào nữa, bước về phía sân khấu nhận giải,  để  chút ánh mắt nào cho đối phương. Chu Kiến  theo bóng lưng quyết liệt của cô, lúc  mới nhận    tìm nhầm  để bám .
Vài ngày ,    nhà máy sa thải, điều  khiến   càng hiểu rõ hơn Đỗ Kiều   là  dễ đối phó...
Chuyện   ai , Đỗ Kiều   nhắc  nữa.
Đến Tết,  là một năm gia đình cùng  đón năm mới, Tôn Chính Đông với vợ và con gái  về nhà ngày  Tết. Không khí trong và ngoài nhà vô cùng náo nhiệt, Dương Xuân Mai lấy tờ giấy đỏ trải  bàn, như  năm, yêu cầu Tôn Phồn Sâm  câu đối.
Tôn Phồn Sâm chỉ  hai chữ "Phúc", còn  giao cho lũ trẻ .
Vượng Tử đưa bút lông cho Tiểu Nãi Đường, cảm thấy chữ  của  quá ,  đủ trang trọng. Tiểu Nãi Đường học theo  trai, đưa bút cho Bình An, hy vọng em gái  thể tỏa sáng và giải quyết vấn đề .