Nghe cô  than thở, Hoắc Kiêu hiện lên vẻ ngạc nhiên,  đó :     "Anh đang nghiên cứu một loại máy hút ẩm, nhưng mới chỉ ở giai đoạn đầu,  lẽ còn  lâu mới nghiên cứu xong."
Nghe xong, Tiểu Nãi Đường lập tức hứng thú:     "Thật ư?  là tin  quá! Em  thể nghiên cứu cùng với  ?"
Nghĩ rằng đây chỉ là sở thích cá nhân,  thuộc về bí mật, Hoắc Kiêu vui vẻ đồng ý:     "Khi về thành phố Bắc Kinh,  sẽ gửi bản thiết kế cho em."
"Ừm, !"
Đây là  đầu tiên Tiểu Nãi Đường thực sự tiếp xúc với máy móc ngoài sách vở, phấn khởi đến nỗi  nhảy cẫng lên, nhưng vì nơi đông  nên    .
Đỗ Kiều ở bên cạnh , cũng  quan tâm đến chủ đề .
Nếu thực sự  thể nghiên cứu  máy hút ẩm, lúc đó sẽ giải quyết  nhiều vấn đề cho  .
"Nếu hai đứa thiếu kinh phí  thể  với ,  sẽ ủng hộ nghiên cứu của hai ."
Tiểu Nãi Đường một  nữa cảm thấy vô cùng hạnh phúc, lao  lòng Đỗ Kiều nũng nịu:     "Mẹ thật ! Con yêu  quá ."
Nhìn thấy vẻ nũng nịu của con gái, Đỗ Kiều  khỏi thở dài.
Con gái  vẫn còn như một đứa trẻ  lớn,    thể yêu sớm?
Chắc  suy nghĩ quá nhiều.
Có lẽ vì quá hào hứng, đêm đó Tiểu Nãi Đường trằn trọc  ngủ .
Cô  lật qua lật ,  thể chợp mắt, liền lấy cuốn "Sổ Tay thiết kế Cơ khí"  , trong khi , cô  suy nghĩ xem những nguyên lý nào  thể áp dụng cho máy hút ẩm.
Mỗi   xong một chương, cô  thường dùng bức ảnh của Hoắc Kiêu  dấu trang,  đó  xuống cảm nhận về chương đó, nhưng bây giờ tấm ảnh  trả  cho chủ nhân,  dừng  mất vài giây mới phản ứng .
Tiếp theo, Tiểu Nãi Đường quan sát xung quanh, tìm mãi  thấy thứ gì phù hợp  dấu trang, cuối cùng  một hồi suy nghĩ, đành lấy giấy và bút vẽ  một bức chân dung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-562.html.]
Cô  cắt bức tranh  vẽ thành kích thước của một tấm ảnh và đặt  cuốn sách,  ngắm một lúc lâu mới cảm thấy hài lòng.
Bức chân dung đó là hình ảnh của một nhân vật, nét bút trôi chảy mô tả chân thực bản chất của Hoắc Kiêu...
Trước khi Hoắc Kiêu rời ,   gọi Tiểu Nãi Đường  ngoài. Nghĩ đến việc sắp  chia tay  , tâm trạng của cô  khá buồn.
Họ  dạo  sân tập của khu nhà ở, cả hai đều   gì . Một lúc , Tiểu Nãi Đường chủ động hỏi:     "Anh gọi em  đây, là để tạm biệt ?"
"Ừm." Nói xong, Hoắc Kiêu từ trong túi quần lấy  một chiếc máy bíp đưa cho cô :     "Đây là cái mua để  việc  đây, bây giờ đưa cho em dùng."
Chiếc máy nhắn tin màu đen, trông còn  mới.
Tiểu Nãi Đường do dự  nó,  nhận:     "Anh đưa nó cho em,   dùng cái gì?"
"Anh  mua một chiếc điện thoại di động, thế  tiện hơn."
Một chiếc điện thoại di động giá hai nghìn đồng!
Tiểu Nãi Đường ngớ ...
"Những năm   kiếm  nhiều tiền  ??"
"Ừm,  nhiều lắm." Hoắc Kiêu khiêm tốn cúi đầu,   chỉ rõ ràng về tiền kiếm , chứ  mấy quan tâm đến tiền tiêu.
Lúc , Tiểu Nãi Đường cảm thấy khá là tủi .
Cùng một việc bày bán hàng rong mà chênh lệch    quá lớn ư?!
"Ngoài bán hàng rong,   phụ trách công việc gì khác ?"
Hoắc Kiêu ngẩng đầu, câu "chứng khoán" sắp  khỏi miệng  nuốt trở .