Tề Thiên Vũ tiến về phía  ,  tiên là kéo nam sinh  để    tiếp tục  ầm ĩ,  đó mới  với Tiểu Nãi Đường:     "Tửu lượng của    ,   mặt   xin  cô."
"Khỏi cần xin , nếu      dám  phiền chúng ,  vẫn sẽ đánh  !" Tiểu Nãi Đường ghét nhất là đàn ông đánh phụ nữ, dù đối phương  trong tình trạng say rượu cũng  !
Nhìn  đôi mắt đầy giận dữ của cô , Tề Thiên Vũ mím môi, cuối cùng   gì, kéo nam sinh . Khi    , Tiểu Nãi Đường vội vã hỏi Phùng Tinh Tinh:     "Lưng của    thương ?"
Phùng Tinh Tinh vẫn  hồi phục  cú sốc,  một lúc lâu mới nhảy cẫng lên và kích động :     "Kiều Tuyết,  quá giỏi! Cậu còn  võ nữa ?!"
Thấy cô bạn  thể nhảy và , Tiểu Nãi Đường âm thầm thở phào:     "Từ nhỏ tớ và  trai   học võ thuật và kỹ năng chiến đấu, đánh  như  chỉ là chuyện nhỏ, cảm ơn   nãy  giúp tớ-"
Nghe lời cảm ơn của cô , Phùng Tinh Tinh ngượng ngùng xua tay:     "Không   , tớ chẳng giúp  gì. Nếu  thực sự  cảm ơn tớ,    dạy tớ học võ nhỉ?"
Các cô gái khác cũng :     "Kiều Tuyết, chúng tớ cũng  học võ!"
Thấy họ quan tâm như , Tiểu Nãi Đường  chút do dự đồng ý:     "Được! Miễn là các   ngại vất vả!"
Đến sáng hôm , điều khiến    ngờ tới là:     Tiểu Nãi Đường  gọi đến văn phòng. Nam sinh  đánh là Lâm Tiểu Long,    báo cáo với trường về việc Tiểu Nãi Đường đánh .
Điều  thành công thu hút sự chú ý của trường,  khi thảo luận, nhà trường quyết định  tiên gặp phụ   mới quyết định hình phạt.
Khi Đỗ Kiều nhận  cuộc gọi từ nhà trường, cô    sốc. Cô  bao giờ nghĩ rằng con gái luôn ngoan hiền của   đánh  ở trường!
Về nhà, Tần Thiệu Diên thấy cô trông như mất hồn, bối rối hỏi:     "Chuyện gì ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-568.html.]
Nhìn thấy chồng, Đỗ Kiều mấp máy môi, mắt đỏ hoe:     "Con gái  đánh một bạn nam sinh,  ngày  em  đến Ninh Thị."
Tần Thiệu Diên   ngạc nhiên, cũng  nghĩ là con gái  sẽ  :     "Con bé   thương ?"
"Con bé  , hình như ngược  còn cho   hai cú đấm, đối phương  hề  sức chống chọi."
Nghe xong, Tần Thiệu Diên từ từ thả lỏng vẻ mặt cau :     "Đừng lo,  sẽ  cùng với em."
"Không , công việc của   bỏ ? Vượng Tử và ông nội sẽ thế nào?"
"Công việc  thể xin nghỉ, Vượng Tử và ông nội sẽ tự chăm sóc lẫn ,   ."
Cô do dự một lúc, cuối cùng đồng ý.
Một ngày , họ lái xe hướng tới Ninh Thị.
Để   ảnh hưởng tới  khác, họ   lý do thực sự khi  đến Ninh Thị. Trên đường , Đỗ Kiều luôn trong trạng thái lo lắng, cô sợ rằng là  đầu tiên con gái  trải qua sự việc như thế  sẽ cảm thấy sợ hãi.
Trong khi đó, tại khuôn viên trường đại học, Tiểu Nãi Đường  Tề Thiên Vũ chặn đường,  mặt cô  lộ rõ vẻ  kiên nhẫn:     "Không    kể lể với thầy cô,   cần lời xin  của ."
"Lâm Tiểu Long là  địa phương, chuyện  do    ,  đó   cũng  , ..."