"Ồ..." Vượng Tử lấy tiền  mua một que kem, luôn cảm thấy em gái  hôm nay  chút kỳ quái.
Họ lên chuyến tàu chở khách, Tiểu Nãi Đường  liên tục kể lể về những chuyện ở trường như  . Vẻ yên tĩnh  cuối cùng thu hút sự chú ý của Vượng Tử:     "Rốt cuộc em  chuyện gì thế? Có  ai đó bắt nạt em ?"
Thấy  trai nôn nóng như , Tiểu Nãi Đường lập tức giải thích:     "Không ai dám bắt nạt em, chỉ là em  say sóng,  vẻ như sắp  cảm nắng."
"Vậy em đừng  gì nữa,  quạt gió cho." Vượng Tử lấy  một quyển sách từ trong balo, vung tay quạt gió cho em gái.
Dáng vẻ cố gắng   cho Tiểu Nãi Đường cảm thấy ấm áp, cơn đau đầu do nắng nóng dường như  giảm bớt  nhiều.
Về đến nhà,  khi chào hỏi gia đình, cô  lập tức chui  phòng, Đỗ Kiều  thấy và ngạc nhiên hỏi Vượng Tử:     "Em gái con   ?"
"Hình như em   say sóng, còn  chút cảm nắng nữa."
Nghĩ đến việc  tàu lửa   lên phà quả thực dễ gây cảm nắng, Đỗ Kiều vội vã  nấu chè đậu xanh.
"Vượng Tử, con lấy cho em gái một chậu nước để con bé lau mặt nhé."
Nói xong, cô liền   bếp.
Vượng Tử ngoan ngoãn lấy chậu  lấy nước,  đó đem nước đến phòng của Tiểu Nãi Đường:     "Em gái,  bảo em lau mặt ."
Lúc , Tiểu Nãi Đường đang   giường  bức ảnh nhận giải mà Hoắc Kiêu tặng,  thấy tiếng gọi từ bên ngoài, cô  vội vàng nhét tấm ảnh xuống  gối, trái tim đập thình thịch  ngừng.
"Ờ! Em tới ngay đây,  chờ tí nhé!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-578.html.]
Cô  mơ màng bước xuống giường mở cửa, khuôn mặt đỏ bừng vì phấn khích. Thấy sắc mặt em gái  , Vượng Tử lo lắng :     "Hay là chúng   bệnh viện xem thế nào ? Bị cảm nắng nặng cũng  thể gây nguy hiểm tới tính mạng đấy."
 lúc , Đỗ Kiều mang chén chè đậu xanh tới, thấy khuôn mặt con gái đỏ hồng thì  lo lắng:     "Con  phòng  nghỉ ,  giúp con lau mặt."
"Vâng,  ạ-" Tiểu Nãi Đường che khuôn mặt nóng bừng vì  hổ,  sợ   phát hiện  những suy nghĩ nhỏ bé của .
Vượng Tử đặt chậu nước lên bàn   ngoài, để   gian riêng tư cho họ.
Trong phòng chỉ còn  hai  con, Đỗ Kiều nhẹ nhàng hỏi:     "Con cảm thấy thế nào? Còn thấy chóng mặt ? Mau uống chè đậu xanh ."
Tiểu Nãi Đường nhận lấy bát chè,  một tiếng "cảm ơn ", uống xong cả bát, trái tim cuối cùng bình tĩnh trở .
"Tàu hỏa  đông  ? Nếu thực sự  chịu nổi, hè năm  bọn  đến thăm con ở Ninh Thị cũng ."
Đặt bát chè xuống, Tiểu Nãi Đường lắc đầu:     "Con vẫn thích về nhà,   bằng nhà cả."
"Sao chúng   mua một căn nhà ở Ninh Thị nhỉ, như  con  về nhà cũng ,   về thì  một căn nhà ở đó sẽ tiện hơn."
Dù tương lai  sống ở thành phố đó, ngôi nhà đó vẫn  thể coi là một loại đầu tư. Nghe  mua nhà, Tiểu Nãi Đường lập tức thích thú:     "Mẹ  mua nhà ở  ?"
"Cụ thể mua ở  thì con quyết định ." Nghĩ đến việc con gái  là một đứa mê tiền, Đỗ Kiều  tặng căn nhà  cho con gái như một món quà khi trưởng thành.
"Để con quyết định?" Từ ngạc nhiên, Tiểu Nãi Đường chuyển sang vui sướng.
"Ừm, con  rõ hơn về nơi đó,     theo con."