"Em   hôm nay em đến đây chứ?"
"Biết mà, em   cuối tuần sẽ gặp ."
Nghe câu trả lời như , Hoắc Kiêu mím môi   gì nữa,    , vẻ mặt đượm buồn  về phía phòng . Vì      nhiều, Vượng Tử và nhóc mũm mĩm đều  nhận  sự bất thường.
Khi Đỗ Kiều   nhóc mũm mĩm và bạn gái chia tay,  sự ngạc nhiên, cô vẫn mời  em nhà Hoắc đến nhà ăn cơm.
Sáng thứ Bảy, hai  mang theo quà đến cửa nhà cô,  mở cửa cho họ là Tiểu Nãi Đường. Nhóc mũm mĩm âu yếm xoa đầu cô , :     "Những ngày   em  tìm  chơi nhỉ? Ôi, thật  cho  buồn!"
Đoán    sẽ hỏi , Tiểu Nãi Đường  chuẩn  sẵn lời giải thích:     "Em sợ  đèn dầu, ai ngờ chia tay nhanh thế..."
Nghe , nhóc mũm mĩm cảm thấy  đau lòng, vội vàng buông tay  mất.
Trước tấm bình phong, Hoắc Kiêu đột nhiên chặn đường Tiểu Nãi Đường và đưa  câu hỏi đầu tiên  nhiều ngày:     "Em ở thành phố Bắc Kinh những ngày , vui vẻ ?"
Tiểu Nãi Đường lùi  một bước, lưng dựa  bình phong:     "Chơi  vui, còn  thì , công việc bận rộn lắm chứ?"
"Nãi Đường..."
"Ừm?"
Hoắc Kiêu đấu tranh trong chốc lát, cuối cùng vẫn  thể   lời,  thứ với cô  dường như còn quá sớm:     "Ngày mai  sẽ đưa các em ,   xin nghỉ phép ."
"Anh chỉ   với em những điều  thôi ư?"
"Ừm, đúng ."
Tiểu Nãi Đường  thất vọng, nhưng  nhanh  điều chỉnh  tâm trạng của , nở nụ :     "Chúng   thôi, kỹ năng nấu ăn của  em  tiến bộ !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-583.html.]
Ngay khi cô   rời , Hoắc Kiêu  giữ cô gái   bức bình phong:     "Thực ... điều    là, em  thể đợi  nửa năm ?"
Dù  nửa năm cô   thích   ,   vẫn sẽ chủ động tỏ tình.
"???"
Tiểu Nãi Đường đỏ mặt lên,  dám   , cả  rơi  trạng thái mơ hồ. Không thể chắc chắn liệu lời đối phương   đúng như  hiểu ? Nếu   thì thật  hổ  bao?
Sau khi điều chỉnh  tâm trạng, cô  cong khóe môi, :     "Em  hiểu  đang  gì cả,    ?"
Hoắc Kiêu  ngơ ngác,  đó từ từ buông tay:     "Ừ,  thôi."
Lần , họ  trở về trạng thái ban đầu,  cạnh , chỉ là trong lòng mỗi  đều chứa đựng sự mong đợi...
Tại sân bay quốc tế thủ đô ở ngoại ô thành phố Bắc Kinh.
Vé máy bay mà Đỗ Kiều mua là chuyến bay lúc 8 giờ 10 phút sáng, bay đến sân bay quốc tế Bạch Vân ở tỉnh Quảng Đông.
Sáng thứ Hai, Hoắc Kiêu mượn một chiếc ô tô và sớm  chờ bên ngoài tứ hợp viện. Đến khi  thấy tiếng động từ bên trong,   mới xuống xe gõ cửa.
Người mở cửa là Đỗ Kiều, thấy đối phương đến sớm như , cô vội vã mời :     "Cháu  ăn sáng  ? Lát nữa chúng  ăn sáng  mới ."
"Vâng ạ." Hoắc Kiêu theo cô  trong, tiếp tục :     "Hoắc Vũ sợ gặp Tô Nghiên ở sân bay nên  đến, em   vài ngày  sẽ đến đảo Lô Vĩ xin  cô."
"Có gì mà  xin  chứ? Thằng bé  chia tay,  bình thường, cháu cứ bảo   chăm chỉ học tập, đừng chạy lung tung."
Họ   nhà, Vượng Tử và Tiểu Nãi Đường  thức dậy và đang thu dọn hành lý. So với sự bình thản của  , Vượng Tử   phấn khích, bởi vì sắp    chiếc máy bay mà    mong đợi từ lâu!