Nhắc đến Vân Tỉnh, Dương Xuân Mai lấy  một album ảnh, tất cả đều là những bức ảnh chụp tại địa phương:     "Con xem, nơi đó quanh năm như mùa xuân, khi con rảnh, ngày mai hãy  cùng với bọn ."
Đỗ Kiều nhận lấy album ảnh,  những bức ảnh trong đó thu hút.
Thời đại    photoshop,  những bức ảnh  qua chỉnh sửa, cô  khỏi ngưỡng mộ tay nghề chụp ảnh của cha.
Cảnh vật nơi đó thật !
Ngoài bản thảo và ảnh, Dương Xuân Mai còn lấy  bảng giá địa phương.
Sau khi Đỗ Kiều cất giữ những thứ đó, lòng cô tràn đầy sự  ơn:     "Cảm ơn cha   vất vả. Tối nay con mời hai  ăn cua, chúng  hãy thử xem cua ở Bằng Thị và Đảo Lô Vĩ  gì khác biệt ?"
 lúc , Vượng Tử   phòng,   sẽ  ăn liền thích thú:     "Mẹ, chúng   thể  nhà hàng đối diện khách sạn ? Con  biển hiệu của họ  thấy   ăn ."
Đỗ Kiều   ngoài cửa sổ, chỉ thấy biển hiệu nhà hàng đối diện  một con cua giả màu đỏ rực, trong thời đại  quả thật  hấp dẫn.
"Được thôi, thỏa mãn mong  của con."
So với Đảo Lô Vĩ, nơi đây  nhiều loại hải sản hơn, bữa tối    đều ăn  , thậm chí Tiểu Nãi Đường tạm thời quên  chuyện  giảm cân.
Sau khi chơi ở Bằng Thị nửa tháng, họ mới lên đường trở về.
Lúc , Tần Thiệu Diên vẫn đang bận rộn với việc trang trí ngôi nhà, ngoài việc kéo điện và nước,  còn lắp đặt sưởi ấm  sàn nhà theo yêu cầu của vợ. Trong thời đại , một  nơi vẫn   hệ thống sưởi, và hầu hết   đều   sưởi ấm  sàn là cái gì?
 ở thành phố Bắc Kinh,   vài nơi  công nghệ sưởi ấm  sàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-589.html.]
Để lắp đặt sưởi ấm, Tần Thiệu Diên  gọi điện đến thành phố Bắc Kinh vài tháng , cuối cùng liên hệ  với các nhà nghiên cứu thiết kế kiến trúc, giúp giải quyết vấn đề sưởi ấm  sàn.
Khi Đỗ Kiều và gia đình trở về nhà, hệ thống sưởi ấm  sàn   lắp đặt xong. Nhìn thấy gia đình trở về, Tần Thiệu Diên cuối cùng thấy yên tâm.
Và điều đầu tiên Đỗ Kiều  khi về đến nhà là đưa quà cho chồng .
"Tèn tén ten- Anh thấy thế nào?"
Cô đang cầm  tay một chiếc áo sơ mi hoa và quần short bãi biển, trông   phong cách Hồng Kông. Tần Thiệu Diên nhíu mày  chiếc áo, dù  dám  là  thích.
"Anh thử  , để em xem nào."
Anh miễn cưỡng nhận lấy quần áo, chần chừ một chút  mới :     "Tối nay     ?"
"Sao  đợi tới tối? Em  xem ngay bây giờ." Biết rằng  cảm thấy ngại, Đỗ Kiều vẫn cố tình trêu chọc.
Vương Tử, chỉ tay  chiếc áo hoa  đang mặc, ủng hộ:     "Cha , cha  ,  xem ông ngoại và con mặc nó  mà,  ?"
Khóe miệng Tần Thiệu Diên co giật,  đầu tiên tự hỏi   cái tính    hổ của con trai  là thừa hưởng từ ai.
Không còn cách nào khác,  đành  cầm quần áo  phòng .
Sau  mười phút, khi Đỗ Kiều sắp mất kiên nhẫn, cuối cùng  xuất hiện. Chiếc áo hoa màu đỏ cùng với khuôn mặt  trai  chút hương vị của một ngôi  Hồng Kông.
Lần đầu tiên mặc quần áo lòe loẹt như thế , Tần Thiệu Diên cảm thấy  thoải mái,  thẳng tắp hỏi:     "Thế nào? Nếu  xong  thì    đồ."