Có tổng cộng sáu  trong phòng của họ, tất cả đều là  ngoại tỉnh, thế nên họ  rõ giá nhà ở địa phương thực sự như thế nào. Vì , ngoài việc  tìm nguồn nhà bên ngoài, Tiểu Nãi Đường còn tìm kiếm thông tin liên quan  báo chí. Rất nhanh, cô  tìm  một nơi  tồi, đến xem nhà cùng với sự đồng hành của các bạn cùng phòng.
Nơi đây  bên bờ sông Tần Hoài, đúng là vị trí mà cô  yêu thích.
Nghĩ đến việc    khỏi nhà là  thể ngắm cảnh , Tiểu Nãi Đường càng hài lòng hơn.
 chủ nhà đưa  mức giá  cao, cô  chỉ  thể giả vờ  thích để mặc cả với  . Cuối cùng, căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách rộng 80 mét vuông    mua với giá mười tám nghìn đồng.
Khi Đỗ Kiều  tin, cô  ngưỡng mộ tầm  của con gái . Trong tương lai, giá nhà bên bờ sông Tần Hoài  .
"Không    đưa cho con một quyển sổ tiết kiệm ? Con dùng tiền trong đó trả  tiền đặt cọc , chỉ cần đăng ký tên con cho căn nhà là ."
"Đăng ký tên con?"
", đây là món quà trưởng thành mà cha  dành tặng cho con."
Tiểu Nãi Đường vẫn còn là một vị thành niên, nếu  mua nhà thì cần   giám hộ  cùng mới . Một tuần , Đỗ Kiều  một  nữa lên chuyến tàu  Ninh Thị để giúp con gái mua căn nhà.
Vì  chuẩn  , việc sang tên căn nhà diễn   thuận lợi.
Sau khi  thứ  giải quyết xong, cô còn để  một khoản tiền trang trí cho con gái. Nhìn  cuốn sổ tiết kiệm với năm con  , Tiểu Nãi Đường  phấn khích:     "Mẹ,  cần nhiều tiền đến thế . Cái  khiến con cảm thấy như thể   trở nên giàu  qua một đêm ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-591.html.]
"Mẹ  con dùng những vật liệu  cho việc trang trí, đồ nội thất cũng , nếu tiền  đủ thì cứ bảo . Đây là món quà thành niên, tất nhiên  thỏa mãn  ước  của con,   đừng mong  chuyện  như  nữa."
Tiểu Nãi Đường âu yếm ôm , nũng nịu :     "Mẹ là    nhất  đời!"
Mặt khác, Vượng Tử thấy   , cha thì bận  việc   thời gian quản,   liền nghĩ đến việc tự cho  nghỉ một ngày, coi như là sự kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi  cuối tuần.
Cuộc sống năm lớp 12 khó khăn hơn tưởng tượng nhiều.
Cậu  đến nhà họ Bạch tìm Bạch Vũ Hiên,  đến  tầng,   thấy tiếng "loảng xoảng" và tiếng la hét từ  lầu vọng xuống   giật , vội vàng chạy lên xem  chuyện gì xảy  với nhà họ Bạch .
Hóa  tiếng ồn đó là từ nhà bên cạnh truyền .
Vượng Tử gõ cửa nhà họ Bạch,   mở cửa là Bạch Vũ Hiên, đối phương cau mày, trông  vẻ khổ sở lắm. Cậu  mời Vượng Tử  nhà,  nhịn  phàn nàn:     "Nhà bên cạnh ồn quá, tớ chẳng thể nào học hành gì ."
"Nhà đó  ? Sao  nóng nảy thế nhỉ?"
"Vừa mới chuyển đến,  chồng và con dâu hàng ngày cãi , ồn đến đau đầu. Mẹ tớ    mặt mấy  , nhưng cứ vài ngày  trở về như cũ."
Nghe xong, Vượng Tử thở dài theo:     "Nếu thật sự  ,  chuyển đến nhà tớ ở , lúc đó  với tớ ở chung một phòng, chúng  còn  thể cùng  học bài."
Bạch Vũ Hiên  chút d.a.o động, nhưng vẫn từ chối:     "Cuộc sống lớp 12 kéo dài một năm, tớ  thể ở nhà  suốt một năm ."