Đợi cho tất cả bác sĩ  rời , Đỗ Kiều mới bước  văn phòng:     "Viện trưởng Tần, em   phiền công việc của  ?"
Nhìn thấy vẻ tinh nghịch , Tần Thiệu Diên mỉm  xoa đầu cô:     "Miễn là   giờ phẫu thuật, em đến bất cứ lúc nào,  đều  thời gian."
Đỗ Kiều  những lời ngọt ngào   cho cảm thấy thoải mái, dự định  giờ  sẽ dẫn   ăn món ngon.
"Em  thăm ngài Tư lệnh Hoắc ?"
"Ừm, trông ông   vẻ , tình trạng sức khỏe của bác  nghiêm trọng lắm ?" Cô đến tìm  chính là để hỏi về vấn đề .
Trong khi  đường trở về đảo Lô Vĩ, Hoắc Kiêu và nhóc mũm mĩm  vẻ mặt   lắm. Họ  ân hận vì thường xuyên lơ là, thậm chí cả việc ông nội  bệnh, họ cũng là những  cuối cùng .
"Anh trai, bao giờ  mới dẫn một  chị dâu về nhà? Điều ông nội lo lắng nhất bây giờ là chuyện hôn nhân của ."
Nhớ tới lời hứa nửa năm với Tiểu Nãi Đường, Hoắc Kiêu siết chặt môi   gì. Nghĩ rằng  trai vẫn  định tìm bạn gái, nhóc mũm mĩm  lo lắng, tự hỏi liệu   nên giúp  trai tìm bạn gái mà   cho  trai  . Biết  gặp  thật thì  thích?
Khi hai  đến bệnh viện quân đội  sáng hôm , Hoắc Kiêu mua bữa sáng mới  phòng bệnh. Thấy hai đứa cháu thực sự  chạy về, Hoắc Chính Lễ  bất lực:     "Ông   cả, các cháu bỏ hết công việc,  học hành, thế thì   ?"
Hoắc Kiêu đưa bánh bao và cháo cho ông lão,  trả lời mà hỏi ngược :     "Ông cảm thấy thế nào? Tay chân còn tê ? Chú Tần  gì?"
Nghe những câu hỏi liên tiếp như , Hoắc Chính Lễ vẫn cảm thấy như chuyện bé xé  to. Ông lão đặt bữa sáng xuống, vẫy tay cho nhóc mũm mĩm  ngoài, chỉ để  Hoắc Kiêu một  trong phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-594.html.]
"Ông  việc  bàn bạc với cháu, cháu  xuống ."
Hoắc Kiêu ngoan ngoãn  xuống ghế, trông  vẻ hoang mang:     "Có chuyện gì, ông cứ ."
Đây là một phòng bệnh đơn,  gian yên tĩnh chỉ  tiếng đồng hồ treo tường "tích tắc tích tắc" vang lên  ngừng. Hoắc Chính Lễ :     "Thực  ông  nghĩ đến điều  từ lâu, nhưng  hành động. Bây giờ  nghĩ tới, nên  hỏi ý kiến của cháu."
"Nếu như để cháu và Hoắc Vũ kết  con nuôi nhà họ Tần, cháu nghĩ ?"
Trước đây khi ông lão Tần còn giữ chức, ông  chỉ nghĩ mà  thực hiện, bây giờ đối phương  từ chức, ông   còn nhiều e ngại.
"..." Hoắc Kiêu ngây  tại chỗ, cảm thấy đầu óc ù ù,   vô thức hỏi:     "Ông   con nuôi là ý gì?"
Hoắc Chính Lễ  nhận  sự bất thường của cháu trai, tiếp tục :     "Kết  con nuôi, cháu   ? Chính là nhận Tần Thiệu Diên và Tiểu Kiều  cha  nuôi, ông nhớ hồi cháu và nhóc mũm mĩm còn nhỏ, hai đứa luôn gọi   là ' ' nữa."
Nếu như việc   đưa  vài năm , Hoắc Kiêu chắc chắn sẽ hào hứng đồng ý ngay lập tức.  bây giờ...
Anh   do dự  trả lời:     "Cháu  gần 26 tuổi , việc nhận cha  nuôi bây giờ  lẽ  phù hợp lắm."
Chính lúc , nhóc mũm mĩm –   lén  ở bên ngoài – bất ngờ xông  phòng và hét lên to:     "Em  nhận cha  nuôi!"
Nhìn thấy ánh mắt sáng rực của nhóc mũm mĩm, Hoắc Kiêu nhẹ nhàng xoa cái trán đang nhức nhối.