Anh   dậy từ chiếc ghế, lòng tràn đầy sự hụt hẫng:     "Ý  là bây giờ tuổi  lớn,  còn thích hợp để nhận thêm   nữa."
"Sao   thích hợp? Dì Tiểu Kiều và chú Tần đối xử với chúng   như thế,    em mong   con nuôi của họ đến nhường nào !"
Họ cùng  lớn lên từ nhỏ,   Hoắc Kiêu  thể  hiểu  khao khát của em trai. Do dự một lúc,   quyết định trong lòng:     "Nếu em  nhận thì cứ nhận, nhưng  sẽ  nhận."
"Ý  là gì?" Nhóc mũm mĩm  thể tin nổi, lớn tiếng chất vấn:     "Em thấy   nước ngoài mấy năm  vẻ quên gốc , thật thất vọng về ."
Vì   ảnh hưởng đến danh tiếng của Tiểu Nãi Đường, lý do thực sự tạm thời  thể để  khác , Hoắc Kiêu chỉ  thể để  em tiếp tục hiểu lầm:     "Em   gì thì , dù    nhận  con nuôi."
"Được! Anh  nhận thì em nhận!" Nhóc mũm mĩm tức giận liếc  trai một cái    rời khỏi phòng bệnh.
Hoắc Chính Lễ chứng kiến tất cả, ngạc nhiên nhướng mày.
Mặc dù   lý do gì khiến Hoắc Kiêu  phản ứng như , nhưng ông lão tin cháu trai    là  vô ơn vô tình.
"Nếu cháu   nhận thì thôi, đừng để ý thái độ của Hoắc Vũ."
"Vâng, cháu sẽ  để bụng." Hoắc Kiêu  trở  ghế, nhưng cảm giác nặng nề trong lòng vẫn  thể tan biến...
Mặt khác, dù nhóc mũm mĩm tức giận nhưng    hề  ý định kể chuyện  cho ai, và càng  thể tự  nhận  con nuôi. Bởi vì như , sợ rằng chú Tần và dì Tiểu Kiều sẽ dần xa cách với  trai .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-595.html.]
Cậu  buồn bã đá những viên đá bên lề đường, vô thức  đến cổng trường trung học Lô Vĩ. Nghĩ đến Vượng Tử  lẽ vẫn đang học, nhóc mũm mĩm  ngoài cổng trường một lúc  mới bỏ .
 lúc , Đỗ Kiều tới trường để đưa quyển sách mà Vượng Tử bỏ quên ở nhà,  một cái  nhận  bóng dáng của nhóc mũm mĩm:     "Sao cháu  ở đây? Sao  chăm sóc ông nội  mà chạy tới chỗ   gì?"
Nhóc mũm mĩm ngẩng đầu,  khi thấy rõ  tới là ai, trong mắt   thoáng qua tia lúng túng:     "Dì Tiểu Kiều, thật là trùng hợp-"
"Quả thực là trùng hợp, cháu đợi ở đây một lúc, dì đưa sách cho bảo vệ xong   ngay."
Nhóc mũm mĩm đút hai tay  túi quần, chỉ  thể ngoan ngoãn  chờ. Mấy phút , Đỗ Kiều  tới bên cạnh  ,  mời  ăn một ít đồ ngọt.
"Cháu tới đây để tìm Vượng Tử ?"
"Vâng,  đó nghĩ  thì nhớ  em  đang học năm cuối cấp ba , chắc sẽ khá bận nên  gọi nữa."
Thấy nhóc mũm mĩm  mất tập trung, Đỗ Kiều  khỏi nghi ngờ là  chuyện gì đó  xảy . Lo lắng cho bệnh tỉnh của ông nội chăng? Hay là  quên  cô gái Tô Nghiên ?
Mang theo sự nghi ngờ như thế, Đỗ Kiều nhịn cả một đường, cho tới lúc   nhà hàng ăn, cô mới hỏi:     "Dì thấy trông cháu  vẻ như đang  chuyện,    gì đó  xảy   ?"
Nhóc mũm mĩm né tránh ánh mắt của cô, ấp úng :     "Cháu và  trai  chút mâu thuẫn nhỏ, vài ngày nữa là  thôi."
"Ái chà- bây giờ  còn dám cãi  với  trai nữa, đúng là lớn ."