Những ngày tiếp theo, lúc thì cô  ở trong trường học, lúc  ở ngoài trường, sống  thoải mái. Những kẻ  từng theo đuổi  đó như tan biến khỏi cuộc sống của cô .
Vào mùa đầu tiên  tuyết rơi.
Sau một thời gian dưỡng bệnh, Hoắc Chính Lễ cuối cùng  thể xuất viện.
Có hai đứa cháu trai ở bên chăm sóc, gần đây ông lão  nhiều hơn.   một điểm trừ là hai đứa nhỏ vẫn   lành với .
Để hai  em  trở  như ban đầu, ông lão  thể   tay.
Trước khi họ trở  thành phố Bắc Kinh, ông lão gọi cả hai đứa cháu trai , dự định  chuyện nghiêm túc một . Tự thề rằng  giúp hai đứa nhỏ hoà giải  khi rời khỏi đảo Lô Vĩ.
Trong phòng sách, ông lão gọi hai  trai  , lấy  một quyển vở từ  giá sách, đặt  mặt nhóc mũm mĩm:     "Cháu xem cái  , nếu như xem hết  mà vẫn còn giận  trai, thì ông  còn gì để  nữa."
Nhóc mũm mĩm nghi ngờ cầm quyển vở lên,  định mở xem thì   Hoắc Kiêu ngăn :     "Đây chỉ là một quyển vở ghi chép, em đừng xem."
Vì còn đang cãi , nhóc mũm mĩm  ngơ lời  của  trai, tránh né sự ngăn cản của  , cố chấp mở quyển vở  xem. Quả thực như Hoắc Kiêu  , trong  chỉ  là chữ ,   gì khác. Từng con  chỉnh tề thẳng tắp, cho thấy lúc đó     cẩn thận ghi .
Cậu  lật qua lật ,  hiểu cái gì,  đặt quyển vở đó lên bàn:     "Ông nội, ông cho cháu xem cái   gì? Cháu    hiểu đây là gì nữa."
"Cháu  nhận  đây là gì?"
Nhóc mũm mĩm thành thật lắc đầu.
Nhìn thấy phản ứng của cháu trai, Hoắc Chính Lễ  khỏi thở dài:     "Khi cháu còn nhỏ, ông từng  bệnh hai , cháu còn nhớ ? Có một  ông còn gửi cháu tạm trú ở nhà của Tần Thiệu Diên, nhớ chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-597.html.]
"Vâng, những điều , cháu còn nhớ một chút."
"Vậy cháu  nhớ  trai cháu hàng ngày đều thu gom phế liệu để đổi lấy tiền ?"
"Cái đó cháu cũng nhớ."
Thấy cháu trai nhớ  chuyện, Hoắc Chính Lễ  khỏi mỉm  hài lòng:     "Vậy cháu   tại   trai cháu  thu gom phế liệu ?"
Câu hỏi  khiến nhóc mũm mĩm thoải mái hơn, lập tức trả lời:     "Vì   là kẻ tham tiền."
Nhìn thấy vẻ ngốc nghếch của cháu trai, Hoắc Chính Lễ chỉ  đánh   một trận, thậm chí là đá vài cái.
Và ông lão   thế.
Bị đá một cách bất ngờ, nhóc mũm mĩm ôm mông, mặt mày ngơ ngác:     "Ông nội, dù cháu   sai  chăng nữa, ông cũng  nên đá cháu chứ?   hơn hai mươi tuổi , nếu    thấy thì  hổ lắm-"
Hoắc Chính Lễ chống nạnh, mặt đỏ bừng vì tức giận:     "Ông chỉ  cháu tỉnh táo  và nhớ  quá khứ! Còn dám   trai  quên gốc rễ, ông thấy  quên là cháu đấy!"
"Lúc đó  trai cháu thu gom phế liệu vì sợ một ngày nào đó ông chết, thằng bé   khả năng nuôi  khôn lớn! Hồi đó nó cũng chỉ là một đứa trẻ, mỗi một khoản trong cuốn vở  đều là chính tay nó ghi chép , để  thể nuôi sống cháu!"
"..." Nhóc mũm mĩm  ngơ ngác tại chỗ,  thể tin  rằng  trai  thu gom phế liệu  là để nuôi ?
"Nếu cháu  tin thì cứ  hỏi Tần Thiệu Diên và Đỗ Kiều, họ cũng  chuyện ."