Mục đích của  , cả hai đều hiểu rõ  cần   , Tiểu Nãi Đường cắn nhẹ môi, gật đầu và vội vã trốn  phòng. Đóng cửa , cô  đưa hai tay lên che mặt, chỉ cảm thấy má nóng bừng.
Ngày như thế , cô  chẳng thể nào ngủ , vì  đánh    bàn học và bắt đầu  sách,
Mắt thì   sách, nhưng tai thì lắng   động tĩnh bên ngoài.
Chờ đợi cả buổi chiều như .
Khi Tiểu Nãi Đường bước  khỏi phòng, cô    bất ngờ!
Cả căn phòng đầy bong bóng,    trai  thổi bao lâu nữa. Còn  đủ loại thú nhồi bông đúng sở thích của cô , ngoài  còn  một chiếc bánh sinh nhật to lớn, trông  nổi bật.
"Sinh nhật của em là ngày mai mà? Anh chuẩn  bánh  sớm quá ?"
"Đợi qua mười hai giờ đêm nay là đến sinh nhật em, bánh ăn  hôm nay, qua mười hai giờ thì  sẽ nấu mì trường thọ cho em."
Tiểu Nãi Đường  đỏ mặt,  dám  thẳng  mắt đối phương.
Hai   xuống bàn ăn, bốn món một canh,  là món cô gái thích.
Hoắc Kiêu mở hai chai nước cam, đưa cho cô  một chai,  nâng chai lên,  nhỏ:     "Chúc em sinh nhật vui vẻ  ngày mai-"
Nghe lời chúc của  , Tiểu Nãi Đường cũng nâng chai lên, lấy hết can đảm :     "Ừm... em cũng chúc bản  ... mỗi năm đều  hôm nay, mỗi tuổi đều như bây giờ."
Ngay khi cô    xong, má Hoắc Kiêu đỏ bừng!
Anh  cố gắng kìm nén cơn xúc động  tỏ tình, bắt đầu gắp thức ăn cho cô :     "Sẽ như em mong đợi, chúng  ăn cơm  ."
Bữa ăn , hai  đều  nếm  mùi vị gì, để giảm bớt  khí ngượng ngùng, Tiểu Nãi Đường mở tivi:     "Anh Hoắc Kiêu,  thích xem chương trình gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-600.html.]
"Anh thường  xem tivi, em thích gì thì xem ."
Sau đó,  là một  lặng...
Sau bữa tối, họ chuyển sang ghế sofa.
Hoắc Kiêu lấy  chiếc máy ảnh  chuẩn  sẵn để chụp ảnh cho cô gái,  cảnh thổi nến và cắt bánh, cũng như ôm thú nhồi bông  khung hình.
Sau một lúc chụp ảnh, cuối cùng Tiểu Nãi Đường nhịn  nữa, đề nghị một yêu cầu  ấp ủ từ lâu:     "Anh Hoắc Kiêu,  chúng   chụp một tấm ảnh chung nhỉ?"
"Ừ, ." Anh  trả lời  nhanh,  đó đặt máy ảnh lên cái tủ đối diện, và lấy  từ trong balô một cái bộ hẹn giờ tự chế gắn  nút bấm.
Cả hành động  khiến Tiểu Nãi Đường ngơ ngác, phản ứng  mới nhận  rằng   cũng  ý tưởng giống , chỉ là  giữ bình tĩnh hơn...
Hoắc Kiêu  xuống bên cạnh cô gái một cách tự nhiên, nghiêm túc :     "Cứ mỗi ba mươi giây là nó sẽ tự động chụp một tấm, chúng   thể chụp nhiều tấm hơn."
Tiểu Nãi Đường liếc đối phương một cái, bất chợt phát hiện     vẻ giống từ mà   từng  —  một đằng,  một nẻo.
Giữa hai  chỉ cách  một nắm tay, ai nấy đều  dám vượt qua ranh giới, việc chụp ảnh càng trở nên đàng hoàng hơn.
Sau khi chụp xong, họ chỉ  thể dựa  việc xem TV để g.i.ế.c thời gian.
Lần đầu tiên cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm...
Đến tối muộn, các kênh truyền hình   còn chương trình nữa.
Nghe tiếng ồn trắng phát  từ TV, Hoắc Kiêu vô thức nuốt nước bọt, Tiểu Nãi Đường lấy chiếc máy  nhạc bên cạnh, nhỏ nhẹ đề nghị:     "Hay là chúng  cùng  nhạc nhé?"