Tần Thiệu Diên  vợ ,  bất đắc dĩ bật :     "Với tính cách của con gái , em nghĩ liệu con bé  chủ động  cho em ?"
"?" Đỗ Kiều suy nghĩ một lúc, cảm thấy  là lẽ ...
"Vậy con bé  , chúng   cứ giả vờ   mãi ?"
"Ừ,  thì ?" Tần Thiệu Diên bỏ cây lau nhà xuống, tiến  gần vợ, vỗ nhẹ  vai cô an ủi:     "Em  tin tưởng rằng cả hai đứa đều là những đứa trẻ ngoan, sẽ   gì quá đáng."
Đỗ Kiều thở dài, chỉ  thể tự an ủi  bằng câu  đó.
Sáng hôm , Tiểu Nãi Đường cuối cùng  đến thành phố Kim Tây.
Chuyến phà đầu tiên là lúc sáu giờ sáng, cô   kịp lên chuyến phà đầu tiên về nhà. Những  lên đảo sớm như  hầu như là nhân viên trong nhà máy của nhà Đỗ Kiều,   thấy cô  trở về đều chào hỏi nhiệt tình.
Tiểu Nãi Đường  đó, gọi "chú thím" một cách ngoan ngoãn, nụ  vô cùng ngọt ngào. Lúc , một bà cô hỏi:     "Kiều Tuyết, chờ cháu  nghiệp đại học   sẽ   ở nhà máy dược phẩm ? Năm   trai cháu định  ngành ở trường đại học gì?"
Trong thời đại , những gia đình  con trai thường truyền  gia nghiệp cho con trai, nhưng Nãi Đường học ngành Y Dược, đúng với nhà máy dược phẩm.
Điều  khiến    khỏi suy đoán rằng trong tương lai,  thể Giám Đốc sẽ để  nhà máy dược phẩm cho con gái, còn nhà máy thực phẩm chức năng và tòa soạn cho con trai.
Tiểu Nãi Đường   ý của bà cô, nhưng vẫn mỉm  :     "Cháu còn  chắc chắn lắm, cháu dự định sẽ tiếp tục học lên cao, tạm thời  nghĩ nhiều. Anh trai cháu cũng  chọn  ngành nào cả."
Câu trả lời  giống như , thấy , bà cô  hỏi thêm nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-602.html.]
Tiểu Nãi Đường càng  để tâm đến những chuyện , cô  cảm thấy việc  học vẫn thoải mái và tự do hơn, nếu  thể học mãi thì thật tuyệt vời.
Chuyến phà kéo dài hai tiếng trôi qua nhanh chóng, Tiểu Nãi Đường cùng với    đến nhà máy ăn sáng. Bởi vì  nhân viên  ca đêm, căn tin phục vụ ba bữa một ngày.
Khi Đỗ Kiều đến nhà máy, cô liền thấy con gái  đang  trong căn tin uống sữa đậu nành. Bất ngờ ập tới khiến cô nở nụ , nhưng nghĩ đến việc đứa trẻ  thể về sớm như  vì Hoắc Kiêu, cô  khẽ cau mày.
"Sao con về sớm thế ? Không thèm báo cho nhà  để đón con."
Khi thấy  đến, Tiểu Nãi Đường nhanh chóng đặt muỗng xuống,  dậy ôm lấy Đỗ Kiều, nũng nịu:     "Vì con nhớ  quá mà- chỉ  tạo bất ngờ cho  thôi. Thế nào,  vui ?"
Nghe những lời , khuôn mặt Đỗ Kiều nở nụ  rạng rỡ:     "Dĩ nhiên là  vui , con ăn , ăn xong  sẽ đưa con về nhà."
Trong lòng vẫn  hỏi về chuyện của Hoắc Kiêu, nhưng cuối cùng cô vẫn kiềm chế  hỏi.
Trên đường lái xe về nhà, hai  con  chuyện linh tinh.
Trong nửa năm gần đây, đảo Lô Vĩ   đổi  nhiều, Tiểu Nãi Đường  qua cửa sổ xe thấy rạp chiếu phim mới xây,  khỏi tràn đầy mong ước. Như các cặp đôi ở trường cô  thường  xem phim,  công viên và những nơi tương tự. Mình và  Hoắc Kiêu còn  từng  cùng  như -
Đỗ Kiều  thấy con gái lơ đãng, lòng cảm thấy  ngột ngạt.
Cô  mong  một ngày nào đó, con gái  chỉ  yêu đương, dù   là Hoắc Kiêu cũng  .