Vào dịp sát Tết, mỗi ngày đều   đến tặng quà, Đỗ Kiều bước  khỏi văn phòng. Nhìn về phía chiếc ô tô  xa,  khỏi thầm cảm phục  trai Hoắc Kiêu thật sự  tuyệt!
Mỗi dịp Tết đến,   luôn đến đây đầu tiên.
Dưới ánh mắt của Đỗ Kiều, Hoắc Kiêu từ ghế phụ của chiếc xe mang xuống một chiếc hộp lớn và mang nó  về phía cô:     "Dì Tiểu Kiều, đây là máy hút ẩm do cháu và Nãi Đường phát minh, dì thử đặt trong nhà máy xem , xem hiệu quả thế nào nhé?"
Chiếc máy hút ẩm  quá lớn, đặt trong văn phòng trông giống như chiếc quạt điều hòa của tương lai.
Đỗ Kiều  nó, trong lòng  vui mừng.
"Chiếc máy  cháu  thử nghiệm  thử nghiệm  nhiều  trong phòng thí nghiệm, hiệu quả hút ẩm  rõ ràng. Cháu còn  một cái máy đo độ ẩm nữa, dì cũng  thể để trong văn phòng, như   thể thấy  hiệu quả."
Nói xong, Hoắc Kiêu lấy  một cái đo độ ẩm từ túi áo khoác lông vũ, đặt nó lên bàn. Đỗ Kiều sờ lên máy và khen ngợi:     "Thiết   thật tuyệt! Cháu và Nãi Đường đều  thông minh."
Bỗng nhiên, cô nghĩ đến một điều:     "Cháu  đăng ký bằng sáng chế ? Nếu , khi  trở  thành phố Bắc Kinh nhớ  nhé."
"Vâng, cháu sẽ ."
Đỗ Kiều bật công tắc, cảm thấy thiết   chạy  êm,  thích hợp để đặt trong nhà.
Hoắc Kiêu tiếp tục  như thể   ý nghĩ của cô :     "Cháu dự định sẽ  thêm vài chiếc máy hút ẩm,   dì  thể đặt một chiếc trong mỗi phòng."
Cô  ngạc nhiên,  đó  :     "Được,  cô cảm ơn  nhé!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-605.html.]
"Không  gì ạ." Hoắc Kiêu ngại ngùng cúi đầu, trong lòng cảm thấy khá căng thẳng.
Đỗ Kiều   , vờ như vô ý :     "Món quà sinh nhật mà cháu tặng cho Vượng Tử và Nãi Đường, cả hai đứa đều  thích, cảm ơn cháu  chu đáo như ."
Hoắc Kiêu   ngạc nhiên, mơ hồ nhận  điều gì đó, nhưng  như chẳng bắt  cái gì:     "Họ thích là  , chỉ là đồng hồ tự  và vài con búp bê, chúng  đáng bao nhiêu tiền."
Thấy đối phương  giống như lời của Tiểu Nãi Đường, Đỗ Kiều đoán rằng hai đứa trẻ   lẽ vẫn  ở bên . Lúc , nhóc mũm mĩm  bên cạnh bỗng nhiên than thở:     "Chết , cháu quên  mang quà sinh nhật từ thành phố Bắc Kinh về, bây giờ   ?"
Vì món đồ quá giá trị, gửi qua đường bưu điện  an ,    nghĩ đến việc mang chúng về đảo khi  trở , nhưng cuối cùng  quên mất.
Thấy , Đỗ Kiều  an ủi:     "Không  , chỗ quà đó  chạy   , gửi muộn thì hai đứa nhỏ vẫn  vui mừng."
 nhóc mũm mĩm vẫn cảm thấy buồn bã,  đường từ nhà máy về nhà,   cứ lẩm bẩm:     "Em  mua cho Tiểu Nãi Đường một đôi khuyên tai vàng  , đến lúc gặp     để quên nó ở  nữa."
Hoắc Kiêu khẽ nhíu mày,    thích  đàn ông khác mua trang sức cho bạn gái , dù đó là em trai ruột của .
"Với tính cách của em, đôi khuyên tai đó chắc chắn   mất,  khuyên em nên chọn món quà khác  đảo để tặng em ."
Nhóc mũm mĩm thấy đúng là như , nên  khiêm tốn hỏi:     "Vậy  nghĩ em nên mua gì, vẫn là trang sức ?"
"Loại đó  thích hợp, em   là bạn trai em ."