Anh  nhận lấy lon nước, ngửa đầu uống một ,  thấy Hoắc Kiêu vẫn  hề thở hổn hển,  khỏi cảm thấy ghen tị:     "Cậu ăn gì mà lớn thế,    thấy mệt nhỉ?"
Hoắc Kiêu liếc Bạch Vũ Phàm một cái,  hiểu  đối phương   quản lý  cân nặng của :     "Có lẽ vài năm nữa,  sẽ trông già hơn cả chú Bạch đấy."
"Đi chỗ khác ! Thằng nhóc ,   đang  ăn đòn ?" Bạch Vũ Phàm  , huých nhẹ  vai Hoắc Kiêu bằng khuỷu tay, tự hào :     " béo lên là do hạnh phúc đấy! Kiểu như ,   đối tượng, chỉ  ghen tị thôi!"
Hoắc Kiêu  phản bác  Bạch Vũ Phàm, nhưng chợt nghĩ , thấy  nên vì lòng háo thắng phút chốc mà phá hỏng những kế hoạch  . Vì thế,   chỉ  khẩy một tiếng,  để tâm đến lời  của đối phương.
Tuy nhiên, nhóc mũm mĩm  thể   trai   bắt nạt, liền tiến lên bênh vực:     "Ai   trai em  , chờ qua Tết ,     ! Dù  trai em   yêu, cũng  thành như cái dạng của  !"
"Ơ? Thằng nhóc ,   chuyện với ai đấy? Muốn ăn đòn ?"
Nhóc mũm mĩm  hề tỏ  sợ hãi, n.g.ự.c ưỡn , thách thức:     "Nhìn  bây giờ yếu ớt như thế,  chắc  đánh  em !"
Đỗ Kiều  một bên  họ cãi ,   ngừng,  đủ  mới  hòa giải:     "Đã xong  đấy? Nếu  mệt thì mau  việc , tối nay bà Dương sẽ nấu ăn,  món ngon đấy!"
Cả hai chỉ cãi  cho vui và  thực sự giận,    bữa tối ngon lành, họ liền bỏ chai nước xuống,  trở nên hăng hái.
Bạch Vũ Phàm  dậy từ ghế đá, vỗ mông, vẫn  chịu thua:     "Đừng   béo, nhưng  vẫn là một thằng béo linh hoạt! Hôm nay  sẽ cho   thấy sức mạnh thật của !"
Nói xong,   nhanh chóng    việc với đống đồ đạc,   với tinh thần  việc tràn đầy, khác hẳn với bộ dạng lúc .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-607.html.]
Nhóc mũm mĩm bĩu môi một cái,  nhỏ với Hoắc Kiêu:     "Anh trai, ngày mùng bốn Tết nhớ dành thời gian , em  chuyện   với ."
"Chuyện gì ?"
"Cứ chờ , đến lúc đó em sẽ  cho  ."
Cậu   quyết định  giúp  trai  thoát ế!
Việc chuyển những món đồ nội thất mất gần nửa ngày mới xong, Tiểu Nãi Đường bận rộn bưng  rót nước, cố gắng tránh  dám  gần Hoắc Kiêu quá một bước.
Hai  chỉ  thể qua ánh mắt và nét mặt để truyền tải tình cảm.
Đỗ Kiều quan sát những hành động của họ, giờ    chắc chắn rằng hai  họ  ở bên . Cô kể chuyện  cho Tần Thiệu Diên , nhận  nụ  thản nhiên của :     "Vậy em định  gì?"
"Làm gì  chứ, nếu hai đứa  tự mở lời, em cứ giả vờ như   , xem chúng  thể giấu đến bao giờ?"
Tần Thiệu Diên  khẽ, véo má cô, giọng  đầy cưng chiều:     "Em đấy, may mà con rể của em là Hoắc Kiêu, nếu ,  bằng một đứa trẻ xui xẻo khác,   em sẽ    khổ sở  ."
Đỗ Kiều liếc  một cái,   thừa nhận điều :     "Em  khổ ai bao giờ? Anh xem,   sống với em hai mươi năm ,   vẫn sống khỏe mạnh đấy ?"
Biết   lỡ lời, Tần Thiệu Diên lập tức im lặng, sợ vợ  đề nghị ngủ riêng:     "Chúng  mau  bếp giúp đỡ , hình như  bắt đầu nấu cơm ."