Thấy  cứ khăng khăng với vấn đề , Đỗ Kiều   tranh cãi nữa:     "Được , coi như nó là màu vàng."
"..."
Để chứng minh   già, đêm đó họ  vui đùa cho đến tận bình minh.
Ngày hôm , khi Đỗ Kiều tỉnh dậy, thấy hai chiếc vali   chuẩn  sẵn trong phòng khách, cô ngạc nhiên  chồng và con trai, hỏi:     "Cái  để  gì ? Hai  định   ?"
Tần Thiệu Diên nhướng mày, nhớ  tối qua vợ   uống rượu,  lẽ vẫn còn mơ màng  tỉnh hẳn.
"Mẹ, cha bảo hôm nay chúng  khởi hành  du lịch đấy,  mới ngủ dậy nên quên mất ?"
Đỗ Kiều ngơ ngác chớp mắt, trong đầu bỗng hiện lên một  hình ảnh, hôm qua...  vẻ như    những lời đó?
" mà em  xin nghỉ phép nữa-"
"Đi thôi,    chuyện với xưởng ." Tần Thiệu Diên tiến đến bên cạnh vợ , tự nhiên hôn lên trán cô.
Vượng Tử  ngạc nhiên, coi như  thấy gì:     "Vậy chúng  khởi hành trong hôm nay ạ? Trước tiên   Ninh Thị tìm Tiểu Nãi Đường nhé?"
Thấy  thứ  chuẩn  sẵn sàng, Đỗ Kiều  do dự nữa:     "Được! Hôm nay chúng  xuất phát,  sẽ  vài lời với bà ngoại của con."
Lúc một giờ chiều, ba  họ lên chuyến tàu  Ninh Thị.
Nghĩ đến việc sắp gặp  em gái, Vượng Tử  vui mừng:     "Mẹ,  nghĩ Tiểu Nãi Đường gặp chúng  sẽ bất ngờ lắm  ?"
Đỗ Kiều ngước mắt suy nghĩ, theo như cô , Hoắc Kiêu đang ở thành phố Bắc Kinh,  con gái mà gặp họ thì chắc chắn sẽ  bất ngờ nhỉ?
Tần Thiệu Diên cũng lo lắng về điều , chuyến    khởi hành  bất chợt, họ  kịp suy nghĩ nhiều. Nếu như hai đứa trẻ ở đó cạnh , lúc đó  thể sẽ  khó xử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-615.html.]
"Khi đến nơi, chúng  hãy gọi điện cho Nãi Đường ."
"Ừm, ." Đỗ Kiều tựa đầu  vai chồng, cảm thấy  vẫn còn  buồn ngủ và cần ngủ thêm một giấc nữa. Họ mua vé giường , Tần Thiệu Diên để cô  xuống và  quên cầm quạt nan quạt gió cho vợ .
Vượng Tử thấy ,  khỏi ngưỡng mộ tình cảm của cha  , nhưng chỉ là ngưỡng mộ thôi,    bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương.
Những chuyện  cứ để đến  ba mươi tuổi hãy .
Trong khi đó, tại Ninh Thị.
Tiểu Nãi Đường khoác tay Hoắc Kiêu, ánh mắt tràn đầy niềm vui:     "Không   là  một tuần  mới đến ư? Sao  đến sớm thế?"
Hoắc Kiêu mỉm  giải thích:     "Muốn gặp em, nên  thêm giờ."
Nghe , Tiểu Nãi Đường cảm thấy ấm lòng,  nhịn  mà hôn lên má  . Hai   hẹn hò hơn nửa năm,  ai dám vượt quá giới hạn, hành động  mật vẫn chỉ dừng ở mức hôn má.
Thực  Tiểu Nãi Đường   hôn lên môi, nhưng cô  cảm thấy  là con gái,  nên quá chủ động. Còn Hoắc Kiêu thì cho rằng cô  còn quá trẻ,  kiềm chế vài năm nữa.
Và thế là, họ tiếp tục thơm má , tình cảm trong sáng đến khó tin.
"Anh  đặt phòng ở khách sạn ? Tối nay em dẫn   du thuyền nhé."
"Ừ,  đặt ,  chẳng    cả, chỉ   ở bên em như thế ."
Họ  , và  bắt đầu một vòng  mật mới...
Hai ngày ,  buổi sáng sớm, chuyến tàu mà Đỗ Kiều và gia đình đang  cuối cùng  đến Ninh Thị. Bước  khỏi nhà ga, Vượng Tử lười biếng duỗi   chỉ  một cái buồng điện thoại  xa, :     "Mẹ, con  gọi điện cho Nãi Đường, hai  cứ đợi ở đây một lát."