Đỗ Kiều  đó    về việc , chỉ là  ngờ rằng nó  kéo dài quá lâu mà vẫn  giải quyết.
"Tại  cháu nhất định  đến Đảo Lô Vĩ? Có  ở trường  bạn bè bắt nạt cháu ?"
Bình An lắc đầu, lý do mà cô bé đưa  là:     "Cháu chỉ thấy áp lực học tập ở đây quá lớn,  chuyển đến một nơi   áp lực lớn như ."
Năm nay cô bé bé  học lớp sáu, sắp tới sẽ lên cấp hai. Nếu  chuyển đến Đảo Lô Vĩ bây giờ,   càng   cơ hội.
Để an ủi tâm trạng của cô bé, Đỗ Kiều kiên nhẫn giải thích:     "Cuộc sống học tập ở Đảo Lô Vĩ  nhẹ nhàng hơn ở thành phố Bắc Kinh ,  tin thì cháu hỏi thử Vượng Tử xem, và  cháu chỉ  một  cháu là   yêu nhất,  đồng ý là điều dễ hiểu, cháu suy nghĩ kỹ  nhé?"
Bình An bĩu môi, cảm thấy chuyện chuyển trường của      hy vọng...
Sau khi  chuyện với cháu gái, Đỗ Kiều  lén  tìm Tống Vãn,  hỏi cho rõ ràng chuyện  là thế nào. Tống Vãn tỏ  lo lắng.
"Có lẽ tớ    đủ , mỗi khi con cái  chuyện gì đều lo lắng mà    an ủi  , điều   càng  cho con gái cảm thấy áp lực nặng nề hơn, dù  chuyện gì cũng  dám  với tớ nữa. Nhất là khi ông bà   đến đảo, để  cháu gái một , trái tim của nó bay theo họ mất ."
"Anh trai tớ thì ? Anh    là   lơ  quan tâm ?"
"Không ,  hiểu lầm   . Thường ngày    quan tâm đến Bình An, nhưng dù  đàn ông vụng về, thường  chăm sóc đến nơi đến chốn."
Đỗ Kiều hiểu  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-620.html.]
Cô nhận thấy mô hình nuôi dạy con của hai vợ chồng :     một  ngại , một  sơ sài, cả hai đều   cách bày tỏ tình yêu thương. Trước đây  Dương Xuân Mai ở giữa  trung gian điều hoà còn , bây giờ hai bên đối mặt  mà xử lý,  vấn đề đều bộc lộ .
Lúc , Bình An và Tiểu Nãi Đường đang cho thỏ ăn, mỗi  cầm vài chiếc lá rau, ai nấy đều  vẻ đều đang mơ màng. Tiểu Nãi Đường nghĩ về con thỏ trắng mà  đây  từng nuôi, tiếc là nó  chết...
Bình An vẫn  từ bỏ ý định, cô bé vẫn   đến Đảo Lô Vĩ:     "Chị, chị  cách nào giúp em  Đảo Lô Vĩ ? Em thực sự   ."
Tiểu Nãi Đường khó hiểu  cô bé, hỏi:     "Mọi  thường thích ở cùng với cha ,  em   thích?"
Bình An  quanh xem   ai, mới thì thầm   sự thật:     "Không  là  thích, em chỉ   tìm ông bà nội, chuyện  em     khác ."
"Hả? Không  vì áp lực học tập ?"
"Tất nhiên  , đó chỉ là lời  dối để đánh lừa  lớn thôi, em chỉ  ở bên cạnh ông bà."
"Tại  ?"
Bình An im lặng một lát, mắt đỏ hoe:     "Em    một câu  trong một tạp chí rằng, nếu    già, bạn chỉ gặp họ một  mỗi năm,  bạn còn  thể gặp họ bao nhiêu  nữa trong đời ?"
"Ông bà em  gần bảy mươi tuổi , dù họ  thể sống đến chín mươi tuổi, em và họ chỉ còn  hai mươi  gặp gỡ, em   như , em   ở bên cạnh họ mỗi ngày."