Tại ga, Đỗ Kiều ôm lấy Tiểu Nãi Đường và Hoắc Kiêu,  đó lên tàu. Vượng Tử   ngoài cửa, sổ  khỏi  chút ghen tị:     "Mẹ ơi, Nãi Đường  bạn trai ,   cảm thấy buồn ?"
Đỗ Kiều vỗ vai con trai,  một cách nghiêm túc:     "Tại   buồn chứ? Mẹ sẽ  thêm một  con trai nữa, đó là chuyện . Khi   con lấy vợ,    thêm một cô con gái, vui mừng còn  kịp."
Vượng Tử gãi đầu, cảm thấy   thật là rộng lượng!
Tần Thiệu Diên  bên cạnh  thấy,  nhịn  mỉm , trong lòng nghĩ:     Chỉ  Vượng Tử ngốc mới tin  những lời đạo đức giả đó...
Tiếp theo họ  chơi ở Hề An một tuần,  đó đưa Vượng Tử đến Tinh Thành.
Trước khi rời , Đỗ Kiều trao cho con trai một cuốn sổ tiết kiệm:     "Vì con  nghĩ   món quà trưởng thành nào khác, đây là tiền để con mua nhà và trang trí ở Tinh Thành, em gái con  đó cũng  nhận  tiền ."
Bất ngờ nhận  món tiền lớn, Vượng Tử  dọa choáng váng:     "Thật sự là cho con ạ? Cha, , hai  quá  với con !"
"Tiền  chỉ  dùng để mua nhà,   dùng  việc khác, nếu để   con tiêu pha lung tung,  sẽ  tha cho con ."
"Mẹ yên tâm, con sẽ    ." Vượng Tử ôm cuốn sổ tiết kiệm  lòng, cảm giác như   giàu .
Ngay cả đôi chân cũng như  bay lên...
Đỗ Kiều  khỏi lo lắng nhắc nhở con trai:     "Nếu gặp  rắc rối gì đừng hành động bốc đồng, thấy nhớ nhà thì gọi điện cho ,  ?"
"Dạ, con  ! Con nhất định sẽ    và cha thất vọng!"
"Mẹ  kỳ vọng gì nhiều ở con, chỉ cần con khỏe mạnh và vui vẻ là . Nếu con   hai điều đó thì    mãn nguyện ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-623.html.]
Đỗ Kiều vẫy tay chào tạm biệt con trai,  gặp tiếp theo sẽ là  dịp Tết Nguyên Đán.
Khi họ trở  Đảo Lô Vĩ, Tống Vãn và Bình An  đến nơi.
Tống Vãn đang  kế hoạch mua một ngôi nhà gần đó, và những ngày  Dương Xuân Mai  giúp cô  tìm hiểu thông tin.
Việc  thể đến Đảo Lô Vĩ học tập khiến Bình An luôn nở nụ   mặt, cô bé dính lấy ông bà  rời, thường xuyên khiến hai    ngớt.
Điều  khiến Đỗ Kiều  an tâm, nhưng cô vẫn lo lắng cho khả năng thích nghi của Tống Vãn. Cô kéo   phòng  sách,  nghiêm túc trò chuyện một chút:     "Ở đây  giống như thành phố Bắc Kinh, nhịp sống  chậm,   thể thích nghi  ?"
Tống Vãn chớp mắt một cái, ánh mắt lấp lánh:     "Chậm  mà- Tớ thích thành phố  nhịp độ chậm. Cậu   , tớ ghét cuộc sống nhanh lắm, nơi   hợp với tớ."
Nghĩ về tính cách của đối phương, Đỗ Kiều bỗng nhiên cảm thấy Tống Vãn thực sự  phù hợp để sinh sống ở đây.
"Việc tìm nhà thì cứ từ từ,  đừng vội,  tiên cứ an tâm ở đây , nhà tớ  vài phòng khách đấy."
Hai   quen   bấy nhiêu năm, Tống Vãn  khách sáo với cô:     "Vậy thì phiền  và Thiệu Diên , Tiểu Kiều,   thật -"
Nghe những lời ngọt ngào đó, Đỗ Kiều cảm thấy  vui vẻ:     "Nếu  thấy tớ , một ngày nào đó giúp tớ vẽ một bức tranh quốc họa, tớ sẽ treo ở phòng khách."
"Được,  vấn đề gì, tớ  thể vẽ thêm vài bức nữa."
Nghĩ đến việc một bức tranh của Tống Vãn  thể trị giá hàng nghìn, Đỗ Kiều  dám để cô  vẽ nhiều.