Họ trải đệm , rót  nóng,   khung cảnh biển qua cửa sổ kính, vô cùng thư giãn. Tiền Viện   đệm, sờ  mặt sàn ấm áp, thốt lên với vẻ ngưỡng mộ:     "Nhà Tiểu Kiều ấm áp thật, tớ  đây mà     cả."
"Vậy  cứ ở  đây, tớ nuôi ."
"Thật ?" Dù  Đỗ Kiều đang đùa, Tiền Viện vẫn giả vờ phấn khởi:     "Thật tuyệt, ngày mai tớ sẽ chuyển trường cho con gái, từ nay về  sẽ dựa dẫm  !"
Nhắc đến chuyện chuyển trường, cô giáo Mục khẽ thở dài:     "Trường tiểu học Lô Vĩ của chúng  bây giờ mỗi lớp gần một trăm học sinh, nếu  mở rộng trường, năm  sắp  còn chỗ cho học sinh nữa."
Nói đến đây, Tống Vãn bày tỏ ý kiến của :     "Bình An cũng cảm thấy lớp học đông, dù  đến nỗi như trường tiểu học, nhưng vì con bé cao nên   ở hàng cuối, đôi khi   rõ giáo viên  gì."
Đỗ Kiều  nhíu mày.
Một phần ba công nhân trong xưởng của cô đến từ khu vực xung quanh thành phố Kim Tây, hàng ngày họ   tàu đến  việc và  từng nghĩ đến chuyện chuyển đến Lô Vĩ sinh sống.
 với tình trạng trường học quá tải như , họ lo lắng   liệu giáo viên  quản lý nổi khi con cái họ khi đến đây học  .
Vấn đề con cái luôn là vấn đề lớn, sớm muộn gì cũng  giải quyết.
Đỗ Kiều suy nghĩ một hồi lâu, trong lòng   một ý tưởng:     "Chị Mục, phiền chị bảo Bạch Vũ Phàm đến nhà máy tìm em  sáng mai, em  việc  hỏi  ."
Dù   chuyện gì, cô giáo Mục vẫn gật đầu đồng ý:     "Được, chị sẽ bảo thằng bé qua  buổi sáng."
Ngày hôm , Bạch Vũ Phàm đúng hẹn đến nhà máy.
Bây giờ  hơn ba mươi tuổi,   trông chững chạc và điềm đạm hơn  nhiều, ngoài việc  béo  thì   vấn đề gì khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-632.html.]
"Dì, dì tìm cháu  việc gì ?"
Đỗ Kiều bảo    xuống ,  đó mới   vấn đề chính:     "Nếu dì bảo cháu nghỉ việc và  chung với dì, thì ?"
"Cái gì?!" Bạch Vũ Phàm giật  kêu lên:     " mà cháu chỉ  dạy học,    gì khác."
Đỗ Kiều đưa cho   một cốc nước để bình tĩnh   mới trình bày ý định của :     "Dì  mở một trường học tư thục  đảo, mời cháu đến  hiệu trưởng."
"..." Bạch Vũ Phàm nuốt nước bọt, cảm thấy như  đang mơ.
"Trường học tư thục là trường do cá nhân thành lập  ? Ở tỉnh chúng , ,   là ở cả nước chúng   từng   đến chuyện cá nhân  mở trường."
Bây giờ là đầu những năm 90, thực sự   tiền lệ về việc cá nhân mở trường, nhưng     nghĩa là  thể .
Rốt cuộc  việc đều    đầu tiên dám .
"Nếu nhà nước cho phép, cháu    cùng với dì ?"
Những năm gần đây, Bạch Vũ Phàm  tự học lấy bằng đại học trong khi  việc và hiện tại  là giáo viên cấp hai. Đỗ Kiều cảm thấy    ,  chỉ  tinh thần trách nhiệm của một giáo viên mà còn  sự thông minh và dám nghĩ dám .
Nếu để đối phương quản lý trường học, cô sẽ bớt  nhiều lo lắng.
Lúc , tâm trí của Bạch Vũ Phàm xoay  xoay , thật sự thì  hứng thú!
 với một tương lai mù mịt ,    cảm thấy  chắc chắn, dù  bây giờ   vợ con cần nuôi,  thể hành động bốc đồng.