"Dì ơi, cháu về bàn bạc với vợ cháu một chút  ? Ngày mai cháu sẽ trả lời dì."
"Tất nhiên , đây là chuyện lớn, cháu về bàn bạc với cô  là ."
"Vâng! Sau khi bàn bạc xong, cháu sẽ ngay lập tức thông báo cho dì!"
Sau khi tiễn Bạch Vũ Phàm về, Đỗ Kiều  gọi hai cuộc điện thoại đến Thẩm Thành. Cô là kiểu  một khi  quyết định thì sẽ dốc  lực, mãi đến khi kết thúc cuộc gọi, cô mới để lộ nụ  thoải mái.
Bây giờ thời tiết  trở lạnh, và nhà chỉ  một chiếc ô tô nhỏ. Mỗi tối cô đều đón Tần Thiệu Diên cùng về nhà  giờ .
Khi    ghế phụ, thấy nụ  rạng rỡ của cô,  nhịn  mà hỏi:     "Sao thế? Có chuyện  xảy  ?"
Tối qua, cô   với chồng về ý tưởng mở trường,  vẫn thể hiện sự ủng hộ.
Đỗ Kiều  đầu  ,  mặt lộ  chút tự hào:     "Em đang nghĩ về chuyện mở trường,  tới tám mươi phần trăm cơ hội thành công, nhưng quá trình kiểm duyệt chắc chắn sẽ  nghiêm ngặt, từ từ thôi."
"Ừm, đồng chí Kiều nhà   giỏi, hôm nay  về nhà ăn cơm,  dẫn em  ăn lẩu dê,  ?"
"Thật ? Vậy... cảm ơn ông xã nha-"
Với sự nhập khẩu các bộ phim từ Hồng Kông và Đài Loan  nội địa, cách xưng hô  trở nên  phổ biến, Tần Thiệu Diên hiểu ý nghĩa của nó, tai   đỏ, ngượng ngùng :     "Không  gì, ừm... bà xã."
Những ngày tiếp theo, Đỗ Kiều bắt đầu tiến hành việc mở trường.
Bạch Vũ Phàm  đưa  câu trả lời chắc chắn, chỉ cần nhà nước cho phép mở trường,   sẽ thực hiện cùng với cô!
Ngoài thủ tục mở trường, vấn đề chọn địa điểm cũng khiến   đau đầu.
Việc  đòi hỏi một mảnh đất lớn để xây dựng các tòa nhà giảng dạy, là một khoản chi phí  nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-633.html.]
Về chuyện tiền bạc,  đầu tiên Đỗ Kiều cảm thấy lo lắng.
Biết cô đang thiếu tiền để mở trường, Vượng Tử gọi điện từ Tinh Thành:     "Mẹ, tiền  bảo con mua nhà, con  dùng đến,  là  lấy về để xây trường . Điều   ý nghĩa hơn nhiều so với việc mua nhà cho con."
Lần đầu tiên  con trai  những lời sâu sắc như , Đỗ Kiều cảm động  thôi, cô thấy con trai  là kiểu  trong và ngoài  đồng nhất.
Tuy  vẻ ngốc nghếch nhưng   sáng suốt.
"Tiền  là của con, nếu con thực sự   mua nhà, cho  mượn cũng , coi như con đầu tư  trường học."
Vì quân nhân   phép kinh doanh, Vượng Tử  quan tâm đến lĩnh vực ,   gì thì   đều theo,   ý kiến gì cả.
"À , con  việc  bàn với . Kì nghỉ đông năm nay con   Bắc Kinh ,  đó mới về nhà ăn Tết."
"Tại  ? Yêu đương ?"
"Đâu , bạn học của con  sẽ dẫn con  xem máy bay chiến đấu! Xem xong con mới về nhà."
Đỗ Kiều nhướng mày, tự hỏi    thể dễ dàng xem  máy bay chiến đấu như thế?
Vì , cô hỏi:     "Con   lừa chứ?"
Nhớ  mối quan hệ thường ngày của  với Cao Trọng, Vượng Tử quả quyết :     "Làm gì  chuyện đó? Cậu   lừa dối con !"
Đỗ Kiều chỉ mỉm    gì, trong lòng nghĩ rằng đứa con ngốc nghếch của  nên trải qua một  "đòn đau" của xã hội...
 như cô dự đoán, ngày  khi Vượng Tử bắt đầu kỳ nghỉ, Cao Trọng  bí mật bỏ trốn.