Hiện nay, những  già trong nhà tuổi  cao,  còn sức  du lịch nữa.
Cô mua một căn nhà gần đó, dành riêng cho các bậc trưởng bối vui chơi.
Căn nhà  tên là [Vườn Hạnh Phúc],  phòng chơi cờ, vườn rau, và cả phòng karaoke... Tiện nghi giải trí đầy đủ,  khác gì bệnh viện quân đội.
Vừa bước  nhà, Đỗ Kiều thấy Dương Xuân Mai cầm tờ giấy đỏ   ngoài,  vẻ như  đấy   cái gì đó.
Cô chặn  hỏi:     "Mẹ,  vội vàng   ?"
"Ồ, con về  ? [Vườn Hạnh Phúc]  một  xem tướng đến, tính  chuẩn đấy! Mẹ đem bát tự của Tiểu Nãi Đường và Vượng Tử cho ông  xem."
"Chúng còn nhỏ, xem cái gì chứ?"
Nghĩ đến [Vườn Hạnh Phúc]  những  già, Đỗ Kiều lo rằng họ sẽ  lừa, vội vàng  theo:     "Để con  cùng với  xem   từ  tới? Không  là kẻ lừa đảo chứ?"
"Phì phì phì! Trẻ con  hiểu chuyện! Ông thầy đó tính  chuẩn, con đừng  bậy!"
Đỗ Kiều im miệng, cuối cùng   thêm gì nữa.
Dù  cô  tin những cái gọi là thầy bói, nếu  đó là kẻ lừa đảo, cô nhất định  để yên cho ông !
Hai  đến [Vườn Hạnh Phúc], chỉ thấy trong sân  một đám bà cụ đang vây quanh một lão già trông  vẻ như thần tiên, đang    hỏi  hỏi nọ. Ông lão nhắm mắt , đối xử với    tử tế, tạm thời  thấy  vấn đề gì.
Đỗ Kiều  theo Dương Xuân Mai đến bên cạnh, lắng  cách ông  lừa  như thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-640.html.]
 thật kỳ lạ, quá khứ của mỗi , ông  đều đoán trúng.
Tương lai  thể kiểm chứng, quá khứ  chuẩn  cần chỉnh, Đỗ Kiều tiến lên một bước,  để ông lão  xem cho  một quẻ.
Nếu  thể đoán   đến từ một thế giới khác, thì đó chính là thần tiên!
"Thưa ngài, ngài  thể giúp  xem một quẻ  ?"
Ông lão   ngẩng đầu lên, vuốt râu dê, gật đầu đồng ý:     "Cô  ,  cho   ngày, tháng, năm sinh và giờ sinh của cô."
Những  khác thấy , vội nhường cho Đỗ Kiều một cái ghế, ai nấy đều tò mò   ông lão sẽ  gì. Khi Đỗ Kiều đưa tờ giấy đỏ ghi bát tự của , khóe môi của cô cong lên thành một nụ :     "Làm phiền ngài , nếu tính chuẩn,  sẽ hậu tạ ngài."
Ông lão nhận lấy tờ giấy đỏ,      dùng tay tính toán một hồi, cuối cùng   mắt cô và :     "Người  mệnh phú quý, nhưng trong mệnh  xung khắc với Tý và Sửu, cần  cẩn thận hơn với những   tuổi ."
Nghe xong, nụ   môi Đỗ Kiều nhạt dần, cô hỏi tiếp:     "Còn gì nữa ? Còn điều gì khác ?"
"Đời sống vợ chồng hòa thuận, con cái đủ đôi, con trai kết hôn muộn, con gái kết hôn sớm, năm    thể ôm cháu ngoại."
"..." Dù  những điều   chính xác, nhưng Đỗ Kiều vẫn cảm thấy đầu óc ù ù:     "Điều  là  thể, con gái  đang học lên nghiên cứu sinh, còn lâu mới đến chuyện kết hôn sinh con."
Ông lão  vuốt râu dê, chỉ   .
Dương Xuân Mai cảm thấy bất an,  khi xem xong, bà kéo Đỗ Kiều  một bên, hỏi nhỏ:     "Con nghĩ...  lẽ Tiểu Nãi Đường   bầu? Con bé đang ở thành phố Bắc Kinh học nghiên cứu sinh, hàng ngày ở cùng với Hoắc Kiêu,  tránh khỏi sẽ..."
"Không , hai đứa nó  tính tình như nào,    ? Chưa kết hôn thì chúng sẽ   loạn ."