Chẳng bao lâu, cả nhà tập trung trong phòng khách, mỗi  đều  suy nghĩ riêng. Hoắc Kiêu  dậy, một  nữa xin   ,  đó trang trọng đề xuất mong  xây dựng gia đình cùng với Tiểu Nãi Đường.
Sau một đêm suy nghĩ, Tiểu Nãi Đường  hiểu   nhiều điều, cảm thấy những lời của cha   lý. Cô  vẫn là một sinh viên  đủ trưởng thành, liệu    thể xử lý  cuộc sống hôn nhân của  ?
Nhìn thấy vẻ mặt chân thành của Hoắc Kiêu, cô  do dự một chút, quyết định thử một !
Chỉ là  , cô  gác  thái độ coi đời như trò chơi,  cân bằng giữa học tập và gia đình, nỗ lực xử lý  sự cân bằng giữa hai bên. Để tránh kết quả , Tiểu Nãi Đường  im, khác hẳn ngày hôm qua.
Đỗ Kiều tạm thấy hài lòng với thái độ của họ, nể mặt ngài Tư lệnh, cô    khó dễ ai.
"Nếu  yêu thương , thì hãy cưới sớm ."
Chờ đợi bao năm nay, cuối cùng đến ngày cháu trai kết hôn, Hoắc Chính Lễ nở một nụ  rạng rỡ, đưa phần sính lễ quan trọng nhất cho Đỗ Kiều:     "Đây là vật mà cha của Hoắc Kiêu  để , nó luôn  giữ trong két sắt, bây giờ bác trao nó cho Tiểu Nãi Đường, hy vọng chúng  thể trăm năm hạnh phúc."
Đỗ Kiều nhận lấy chiếc hộp gỗ từ tay ông ,  vội mở  ngay để xem, mà đặt nó xuống bàn .
Sau đó, hai gia đình bắt đầu thảo luận về vấn đề tổ chức tiệc cưới.
Hôn lễ chắc chắn sẽ  tổ chức ở đảo Lô Vĩ, còn việc tổ chức ở , mời bao nhiêu bàn khách, tất cả những điều  đều cần  bàn bạc.
Trong khi  lớn bàn luận chuyện lớn, Hoắc Kiêu lặng lẽ  xuống bên cạnh Tiểu Nãi Đường,  đó nắm c.h.ặ.t t.a.y cô , cảm giác như đang mơ.
Họ sắp tổ chức đám cưới ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-645.html.]
Sau khi thảo luận, ngày cưới   ấn định  mùa hè năm .
Hai ngày , Hoắc Kiêu và Tiểu Nãi Đường xách hành lý lên đường trở về thành phố Bắc Kinh. Vì còn tức giận, Đỗ Kiều  đến ga tàu tiễn biệt họ, Tiểu Nãi Đường    , dù trong lòng đau khổ đến mấy cũng  dám tìm  xin hòa giải.
Đoán rằng hai đứa trẻ lúc   lên tàu, Tần Thiệu Diên mới dám gõ cửa phòng  việc.
"Vào ."
Nghe tiếng,  mở cửa, thấy vợ đang   bàn  việc luyện chữ  bằng bút lông, dáng vẻ  hề bình yên mà giống như đang xả giận.
Anh tiến  gần, giật lấy cây bút từ tay cô,  hỏi:     "Anh đưa em  bơi nhé? Bể bơi ở viện dưỡng lão khá  đấy."
Đỗ Kiều ngước mắt, chỉ chần chừ một chốc  đồng ý.
Hai  chuẩn  đồ đạc, khởi hành đến bể bơi. Trên đường , Tần Thiệu Diên thử thăm dò nhắc đến Tiểu Nãi Đường,  mở miệng   Đỗ Kiều cắt ngang:     "Bây giờ em   nhắc đến con bé, nếu  cứ nhất định đề cập tới, em sẽ   bơi nữa."
Sợ rằng vợ  thật sự  về nhà,  đàn ông đành  bỏ cuộc.
Thường  khung giờ ,  đến bơi  nhiều, khi họ đến nơi thì   ai cả. Nhìn  làn nước lấp lánh, Đỗ Kiều  tiên  một  động tác khởi động, Tần Thiệu Diên  bên cạnh  khởi động  cẩn thận quan sát biểu cảm  khuôn mặt cô.
Đỗ Kiều    đến thấy phiền,  nhịn  mà lên tiếng:     "Em thật sự  , cũng  tức giận, tức giận chỉ  hại bản . Sao em  tự  khổ  chứ?"