Nghe vợ  , Tần Thiệu Diên âm thầm thở phào, nghiêng  thì thầm bên tai cô:     "Anh  trộm em chỉ vì cảm thấy em mặc bộ đồ bơi   ."
Đỗ Kiều đỏ mặt lên, liếc  một cái với vẻ giận dỗi:     "Dẻo miệng-"
Nói xong, cô bước về phía bể bơi và nhảy một cái thẳng  nước. Thấy ,  đàn ông  khẽ,  cũng nhảy theo  bể.
Dưới làn nước xanh biếc, hai  như hai con cá tự do thoải mái bơi lội.
Sau vài vòng bơi, Đỗ Kiều cuối cùng trở  bờ,  phần thở gấp, khuôn mặt trắng nõn còn đọng  vài giọt nước.
Tần Thiệu Diên bơi đến bên cạnh cô, thể lực , sắc mặt vẫn như cũ.
"Chúng  lên bờ uống chút nước, nghỉ ngơi một chút  tiếp tục nhé."
Sau khi tiêu hao sức lực, Đỗ Kiều cảm thấy đầu óc  tỉnh táo hơn nhiều, tâm trạng trở nên sáng sủa. Cô chủ động nhắc đến hai đứa trẻ:     "Khi chúng đến thành phố Bắc Kinh,  hãy gọi điện  rằng  sẽ giúp chúng chú ý đến căn nhà cưới ở đảo Lô Vĩ, bảo chúng đừng lo lắng chuyện ở đây."
Tần Thiệu Diên nghiêng đầu  cô, lông mày nhướng cao:     "Được,  sẽ  với hai đứa nhỏ."
"Anh  thấy bất ngờ  khi thấy   suy nghĩ thông suốt?"
"Ừm, thật sự  bất ngờ."
Hai  một  một  lên bờ,  khi  xuống khu vực nghỉ ngơi, Đỗ Kiều mới :     "Chúng là những đứa trẻ mà em  trông coi từ nhỏ tới lớn."
"Thằng bé Hoắc Kiêu từ nhỏ  thiếu cảm giác an , dù  lớn, trong xương tủy vẫn cảm thấy tự ti. Còn con gái , từ nhỏ   thấy cách chúng  đối xử với  mà lớn lên, cứ nghĩ rằng đàn ông  đời  đều giống như ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-646.html.]
"Hơn nữa, đây là  đầu tiên yêu đương, Hoắc Kiêu  chiều chuộng nó ở  mặt, nên con bé  suy nghĩ yêu đương mù quáng là điều bình thường, em thực sự mừng là chúng   thai  khi kết hôn."
Nói xong, cô hừ lạnh một cái, cái dáng vẻ  trực tiếp  Tần Thiệu Diên :     "Với bản lĩnh của hai đứa nó thì  dám  chuyện  thai  khi kết hôn , em thật sự đánh giá cao hai đứa quá."
"Hừ, ban đầu em còn định tặng một món quà lớn khi chúng kết hôn, bây giờ thì   gì hết!"
"Ừ, chúng   để ý tới nữa. Sau  cuộc sống    thì cứ để hai đứa nó tự  xoay sở, chúng   quản."
Nghe   , Đỗ Kiều  , nhướng mày hỏi:     "Anh thực sự  quản?"
"Đương nhiên, đứa con gái hư đốn  chả  lời tí nào, quản nó  gì?"
Đỗ Kiều mím môi , đưa cho  một chai nước,   thêm gì nữa.
Vào cuối mùa thu năm đó, Công ty trách nhiệm hữu hạn [Nguyên Kiều] của Đỗ Kiều chính thức  thành lập!
Chữ "Nguyên" vẫn là âm của "Nguyên", cô cảm thấy nếu   cuốn sách y học của ông ngoại,  sẽ    thành tựu ngày hôm nay.
Con  sống  thể quên gốc rễ của .
Đồng thời, còn  một tin  khác  truyền đến, ngôi nhà của Dương Xuân Mai cuối cùng   giải phóng mặt bằng!
Nơi đó sẽ xây dựng một khu căn hộ cao cấp,  dân trong khu vực giải tỏa  thể chọn lấy tiền hoặc lấy nhà.
Dương Xuân Mai và Tôn Phồn Thần,  khi bàn bạc,  quyết định tặng ngôi nhà cho Đỗ Kiều, còn việc chọn lấy tiền  nhà cũng do cô quyết định.