Sau khi ăn xong, Đỗ Kiều trở  công ty và gọi Liễu Minh đến:     "Em   chủ tịch của Công ty Bất động sản Huệ Tường là ai ?"
"Chị hỏi về Huệ Tường sắp phát triển khu phức hợp cao cấp  đảo của chúng   ?"
"Ừm, đúng ."
Là   tuốt, Liễu Minh  trình bày  thông tin về Huệ Tường một cách ngắn gọn,  đó hỏi:     "Chị  gì  em  ?"
Đỗ Kiều trình bày ý tưởng của  cho   ,  khi  rõ  thứ thì bảo   sớm gọi điện cho đối phương. Cô tin rằng một công ty bất động sản  thể  ăn lỗ vốn, lời khuyên của  chắc chắn sẽ hữu ích.
Ngày hôm  Liễu Minh gọi điện, Đỗ Kiều  nhận  cuộc gọi từ chủ tịch Huệ Tường. Trong cuộc điện thoại, ông   bày tỏ lòng  ơn với cô:     "Nếu   cô, dự án phát triển   của  coi như   thất bại, cảm ơn cô  nhắc nhở, khi  đến đảo Lô Vĩ,  nhất định sẽ mời cô ăn cơm."
Đỗ Kiều  và lịch sự trò chuyện một hồi lâu mới cúp máy.
Cô nhắc nhở đối phương một phần vì   phúc, phần khác vì   cư dân  đảo chịu thiệt hại mà thôi.
Thời gian trôi qua từng ngày, hai tháng , Dương Xuân Mai  nhận  tiền đền bù của . Bà đưa cuốn sổ  tiền đền bù cho Đỗ Kiều, giọng điệu kiên quyết:     "Cha con   ,  tiền   cho con! Không nhận cũng  nhận, con mau lấy !"
Thấy   cố chấp như , Đỗ Kiều đành  nhận lấy cuốn sổ, dự định   dùng  tiền  để mua một căn nhà tặng cho Bình An.
Khi Tết Nguyên Đán sắp đến, Dương Xuân Mai  :     "Khi Nãi Đường về,  sẽ dẫn hai hai đứa các con  du lịch, con nghĩ xem chúng  nên   chơi?"
Đỗ Kiều vẻ mặt bình thường, nhưng giọng điệu đùa giỡn:     "Đồng chí Xuân Mai hôm nay  hào phóng nhỉ? Vừa đưa sổ tiết kiệm  mời  du lịch, con thật sự  chiều quá thành hư ."
"Nghe con  kìa,  con lúc nào mà chẳng rộng rãi, chỉ là con  cho  cơ hội thể hiện thôi! Cứ như  , Nãi Đường về, chúng  cùng  chơi,   đưa theo ai ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-648.html.]
"Vâng! Không  vấn đề gì, việc con  giỏi nhất là  bạn chơi đấy."
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc  đến  Tết Nguyên Đán.
Người đầu tiên trở về đảo là Vượng Tử, hiện tại   đang học năm cuối và sắp tới sẽ trở thành một phi công  quân.
Biết chuyện em gái đăng ký kết hôn từ miệng nhóc mũm mĩm, vì   khi về nhà,    cư xử  ngoan ngoãn, sợ   giận lây. Tuy nhiên,  khi quan sát kỹ lưỡng trong hai ngày, thấy Đỗ Kiều luôn vui vẻ mỗi ngày,   dần dần thả lỏng cảnh giác.
Hôm nay, Vượng Tử đang chơi bida trong phòng chơi, Đỗ Kiều tủm tỉm  tới và :     "Chơi một  chán lắm,  chúng   chơi vài ván nhỉ?"
Nghĩ đến kỹ năng chơi bida của , Vượng Tử gượng gạo :     "Chơi thì chơi, nhưng   thể nhường con ba quả ? Lúc nào  cũng thắng thì mất vui."
Đỗ Kiều chọn một cây gậy từ bên cạnh, nhún vai tỏ vẻ  quan trọng.
"Sao chúng   chơi trò sự thật nhỉ? Nếu ai thua thì sẽ  trả lời một câu hỏi của đối phương, hoặc thực hiện một điều ước."
"Mọi điều ước đều  ạ?"
"Tất nhiên,  điều ước đều ."
"Được, con chơi với !"
Vượng Tử nghĩ rằng  thua chín trận thì vẫn sẽ  một trận thắng chứ nhỉ?