Đỗ Kiều để cho con trai đánh , và kỹ năng của    tồi, liên tiếp ghi  hai bàn.  lúc Vượng Tử nghĩ rằng quả bóng thứ ba sẽ  lỗ, nó  từ từ lăn  ngoài và dừng .
Đỗ Kiều dựng gậy bida lên, tạo dáng chuẩn ,  khi đánh còn  quên an ủi con trai vài câu:     "Con trai,  thể  sẽ chơi  lâu, con  nghỉ một chút ."
Thái độ kiêu ngạo đó thật sự    phát điên.
Một quả, hai quả, ba quả...
Vượng Tử  một bên càng  càng chán,  thể  thừa nhận   thực sự là vô cùng tài năng!
Khi quả bóng cuối cùng suôn sẻ lọt lỗ,     tuyệt vọng.
Nhìn thấy vẻ mặt uể oải của con trai, Đỗ Kiều nhẹ nhàng vỗ vai, động viên:     "Con còn trẻ,   còn nhiều cơ hội để thắng , đừng nản chí nhé-"
"Mẹ  , là sự thật  là thực hiện ước nguyện?"
"Ừm... sự thật , chuyện Tiểu Nãi Đường kết hôn, con  từ khi nào?"
Nghe   hỏi , Vượng Tử vội vàng giải thích:     "Cách đây một thời gian thôi,  Hoắc Vũ mới  cho con ,  ông trời  chứng,  đó con thật sự  !"
"Thôi  ,  chỉ hỏi cho vui,  con sợ hãi thế nào kìa." Đỗ Kiều cầm lấy gậy bida  hỏi:     "Sao? Còn chơi tiếp ?"
Nghĩ đến việc thắng  sẽ đổi lấy ước nguyện, Vượng Tử cắn răng :     "Vâng, tiếp tục , con  tin là   thắng nổi một trận!"
Sau khi chơi thêm năm ván nữa,   thua hết tất cả...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-649.html.]
Sau khi   câu trả lời  , Đỗ Kiều ném gậy bida và bỏ , để  một  Vượng Tử  đó tự hỏi về cuộc đời .
Rõ ràng khi chơi với  khác,   thường thắng... tại  khi đến với     hiệu quả?
Vài ngày  đó, Tiểu Nãi Đường và Hoắc Kiêu trở về.
Bây giờ khi   sự  đổi trong mối quan hệ,  tiên là   đổi cách xưng hô. Ngày đầu tiên của Tết, việc đầu tiên là cúi chào các bậc trưởng bối trong nhà và  đổi cách xưng hô.
Dương Xuân Mai   trai gọi  là "bà ngoại,"  tươi:     "Trước đây bà  nghĩ, nếu  một đứa cháu ngoại giống như Hoắc Kiêu thì   mấy –  ngờ ước mơ   thành hiện thực!"
Nói xong, bà lấy từ túi áo  một phong bao lì xì dày,  đó là tiền mừng tuổi và đổi xưng hô. Hoắc Kiêu cúi đầu nhận lấy phong bao, ánh mắt dần trở nên mờ mịt:     "Bà ngoại, cháu xin ."
Dương Xuân Mai hiểu ý  , bình tĩnh :     "Ngày Tết  gì xin  chứ, chỉ cần   cháu đối xử  với Nãi Đường, điều đó quan trọng hơn trăm  lời xin ."
Tiểu Nãi Đường  bên cạnh sụt sịt, cố gắng kìm nước mắt trở .
Khi đến lượt  đổi cách xưng hô với Đỗ Kiều và Tần Thiệu Diên, hai đứa trẻ  khỏi căng thẳng, Hoắc Kiêu thẳng lưng :     "Cha, , năm mới vui vẻ!"
Dù  mơ ước  gọi những lời  trong suốt hơn hai mươi năm, cuối cùng  cơ hội để  , nhưng   tổn thương họ.
Thấy Hoắc Kiêu  vẻ tội  đến mức  chui xuống đất, Đỗ Kiều  nhiều cảm xúc phức tạp trong lòng. Cô lấy  một phong bao lì xì đưa cho   và :     "Như bà ngoại  , chỉ cần hai đứa sống hòa thuận hạnh phúc là hơn  lời hứa,   hãy sống  với  nhé."
"Vâng , chúng con sẽ  ."