Vượng Tử  bên cạnh  hai   im như thóc,   ,  khi   rời ,   kéo Tiểu Nãi Đường  một bên và thì thầm:     "Em thông minh cả đời mà cũng  lúc bốc đồng,  cần  giúp ?"
Ánh mắt Tiểu Nãi Đường sáng lên   tắt ngúm, lắc đầu:     "Thôi, em   nhờ vả ai, đây là  của em, em sẽ cố gắng sống , tin rằng một ngày nào đó  sẽ thấy sự  đổi của em và hết giận."
Thấy cô em gái thường  lanh lợi     chọn cách tìm lối thoát dễ dàng, Vượng Tử mở to mắt hỏi:     "Em chắc chứ?"
"Ừm, chắc."
Nói xong, cô  buồn bã bước , bóng lưng  khiến    khỏi xót xa. Vượng Tử gãi cái đầu đinh của , quyết định vẫn là giúp họ, ai bảo   là  trai cơ chứ!
Đến ngày mùng 5 Tết, chuyến du lịch ba  do Dương Xuân Mai tổ chức chính thức khởi hành!
Điểm đến là An Trấn,  xa đảo Lô Vĩ, nơi  phát hiện suối nước nóng hai năm , một nhà phát triển bất động sản  thấy cơ hội  biến An Trấn thành thị trấn suối nước nóng.
Tần Thiệu Diên và Hoắc Kiêu lo lắng   theo, nhưng  Dương Xuân Mai lắc đầu từ chối. Họ chỉ  thể   con ba  lên đường, dù trong lòng lo lắng nhưng đành bất lực.
Từ thành phố Kim Tây  tàu hỏa đến An Trấn mất năm giờ, suốt chặng đường, Tiểu Nãi Đường bận rộn lo lắng cho  , thái độ ân cần đến mức cả  lạ cũng khen ngợi cô  giỏi giang.
Đỗ Kiều thấy  màn trình diễn của con gái nhưng   gì, chỉ lo lắng cho sức khỏe của  ,  tàu lâu như   mệt,     chỗ nào  thoải mái ?
May mắn , sức khỏe của Dương Xuân Mai  , cả quãng đường  tàu đều  hề  biểu hiện khó chịu nào.
Đến thành phố mới , ba  đều  phấn khích. Đặc biệt là Dương Xuân Mai, bà  khỏi than thở  lâu lắm    du lịch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-650.html.]
Từ ga tàu đến thị trấn suối nước nóng còn   xe một tiếng đồng hồ nữa, Đỗ Kiều quyết định tìm một nhà nghỉ để nghỉ ngơi một chút  khi khởi hành.
Quanh ga tàu  khách sạn, Tiểu Nãi Đường cầm hành lý  với cô:     "Mẹ, con   thủ tục nhận phòng ,  và bà ngoại từ từ qua  là ."
Đỗ Kiều gật đầu, để mặc cô con gái lo liệu  thứ.
Sau khi Tiểu Nãi Đường  , Dương Xuân Mai hỏi cô:     "Con  nhận  con gái    đổi nhiều ?"
"Chỉ là tạm thời thôi, đừng để con bé lừa ."
Mặc dù miệng   nhưng trong lòng Đỗ Kiều vẫn  vui.
Đó là một phần thịt từ  thể  rơi xuống,  yêu thương suốt hơn hai mươi năm, đương nhiên cô hy vọng Tiểu Nãi Đường ngày càng  hơn.
"Con  Vượng Tử , Tiểu Nãi Đường đang l..m t.ì.n.h nguyện tại trạm cứu trợ ở thành phố Bắc Kinh đấy, đó là nơi  thể thấy  nhiều khía cạnh của đời sống, con bé sẽ dần trưởng thành."
"Nó còn  đến trạm cứu trợ?"
"Vâng,   cả Hoắc Kiêu, nhóc mũm mĩm và Tiểu Hoa, những đứa trẻ  đều là những đứa trẻ ngoan, cứ rảnh là qua đó giúp đỡ."
Đỗ Kiều  mà  , cô  thể tưởng tượng chắc hẳn Vượng Tử  vì giúp đỡ em gái mà thổi phồng chuyện  với .
 lúc , Tiểu Nãi Đường mang chìa khóa trở , thông báo cho họ  phòng ở tầng một, xe đưa đón đến thị trấn suối nước nóng sẽ  chuyến lúc ba giờ chiều ngay  cửa khách sạn.