Nói xong,    dậy định bỏ chạy, nhưng   Tần Thiệu Diên kéo trở   xuống sofa:     "Con  với cụ cố một lát, cha sẽ đưa Hoắc Kiêu  chợ."
Vượng Tử ủ rũ mặt mày, vùng vẫy trong tuyệt vọng:     "Hay là con  chợ với cha nhé, con thích  chợ lắm!"
Tần Thiệu Diên  thèm để ý đến con trai, gọi Hoắc Kiêu  khỏi nhà.
Mấy ngày  tuyết rơi lớn, cả hòn đảo phủ một màu trắng xóa. Hoắc Kiêu chủ động kéo cánh tay Tần Thiệu Diên, như một cặp cha con,  hề  chút gượng gạo nào.
Tần Thiệu Diên cúi đầu  tay   đặt  cánh tay , khóe miệng nhếch lên một chút:     "Con  cần  e dè thế , cha   cụ cố con, xương của cha  mềm yếu đến như ."
Cơ thể của Hoắc Kiêu cứng ,   sờ mũi, giải thích:     "Trên mặt đường  kết băng, con sợ  ngã. Cha ơi, chúng  cùng   thôi."
Tần Thiệu Diên chỉ , tiếp tục hỏi:     "Gần đây chắc con  ông cụ quấy rối đến mệt  nhỉ? Bây giờ tính tình của cụ như trẻ con, nếu  chịu  thì trốn  xa một chút, chờ  con trở về là sẽ  thôi."
"Vâng,  ạ."
Hai  dìu   về phía , nếu như gặp  quen, còn dừng  trò chuyện vài ba câu. Lúc giới thiệu  phận của Hoắc Kiêu, Tần Thiệu Diên  đó là con rể của , còn mời   tới tham dự đám cưới.
"Tính cách của con quá trầm lặng, mạch suy nghĩ của Nãi Đường   giống  thường,   các con kết hôn , nếu trong đời sống  nảy sinh mâu thuẫn thì nhất định   . Giấu ở trong lòng thì chỉ càng  tăng vấn đề lên thôi, sẽ ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng, con hiểu ?"
Hoắc Kiêu khiêm tốn gật đầu
Đỗ Kiều  nhận lấy cuốn sổ,  những dòng chữ kiên cường  đó, mỗi cái tội đều  ghi rõ ràng, nghiêm túc hứa hẹn:     "Cha yên tâm, chúng con sẽ cố gắng giữ vững cuộc hôn nhân ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-654.html.]
Tần Thiệu Diên hài lòng gật đầu,  dặn dò thêm gì khác.
Một tuần , ba   trở về.
Trải qua sự nuôi dưỡng của suối nước nóng, khuôn mặt của họ càng thêm hồng hào tươi tắn, trạng thái tinh thần cũng tươi tỉnh hơn.
Thấy Đỗ Kiều trở về, ông lão Tần lập tức cầm quyển sổ  mách lẻo, giọng điệu biểu lộ sự bất mãn đối với Hoắc Kiêu:     "Cháu thấy , lúc cháu ở nhà, thi thoảng còn cho ông nếm một ngụm.  thằng nhóc thối   cho ông nếm một giọt nào cả, mỗi ngày đều dùng bia để dụ dỗ ông!"
Đỗ Kiều cầm lấy quyển sổ, chữ  bên trong vô cùng dứt khoát, mỗi một tội danh cũng    rõ ràng. Lúc  đến từ "bia", cô khẽ nhíu mày, Tần Thiệu Diên thì thầm bên tai cô, giải thích:     "Đó là bia mạch nha."
Đỗ Kiều nhịn  hỏi ông lão:     "Vậy ông   ? Hoắc Kiêu  cho ông uống rượu là vì  cho ông đó."
Ông lão Tần bĩu môi, chỉ  lấy  chai rượu Nữ Nhi Hồng và cái chén uống rượu của .
"Dù  đưa cho ông, ông cũng  uống  rượu,  thấy   càng thêm bực bội ?"
"Không , ông chỉ cần  thôi, cháu  lấy  cho ông ."
Cuối cùng, Đỗ Kiều vui vẻ trả  hai thứ đó cho ông .
Thấy ông lão ôm bình rượu  mà vui vẻ, Tần Thiệu Diên nghi ngờ hỏi:     "Em  sợ ông  lén uống ?"
Đỗ Kiều  lật cuốn sổ nhỏ,  :     "Không , rượu nữ nhi hồng trong đó   đổ  hơn nửa, phần còn  là nước khoáng, dù ông   lén uống cũng   cả."