Hôm nay mới là thứ Năm,  nghĩa là họ  ở  Thẩm Thành vài ngày nữa.
Trở  chốn cũ, Tần Thiệu Diên dẫn Đỗ Kiều đến nhà hàng quốc doanh nơi họ từng gặp gỡ  đầu. Ngày nay, nơi đó  trở thành siêu thị, họ chỉ  thể  đổi kế hoạch ăn uống thành mua sắm.
Cuối cùng   thời gian để mua sắm, Đỗ Kiều  bỏ qua bất kỳ một kệ hàng nào. Rất nhanh, hàng hóa chất như núi tại quầy thanh toán.
Nhân viên thu ngân  đầu tiên gặp khách hàng hào phóng như , nở nụ   mặt giúp họ thanh toán, và  đó còn tặng họ một đôi búp bê là quà tặng của chiến dịch khuyến mãi  tháng .
Dù cho đôi búp bê    tinh xảo, Đỗ Kiều vẫn  thích. Tần Thiệu Diên mang theo hai túi hàng, trong lòng nghĩ, nếu Hoắc Kiêu mà  thể đến thì thật ...
Như ,  sẽ  cần  đồng hành cùng với vợ  mua sắm.
"Cảm thấy thế nào, tâm trạng   hơn ?"
Đỗ Kiều gật đầu, cảm thấy bầu  khí ủ rũ   xả  phần nào.
"Em chỉ là tò mò ai   trúng Đảo Bách Hoa giống chúng  ."
"Đến thứ hai thì em sẽ , bây giờ suy nghĩ những chuyện  chỉ thêm phiền lòng."
Những ngày tiếp theo, Đỗ Kiều  còn mơ mộng hão huyền nữa, cô dẫn Vượng Tử và Tiểu Nãi Đường  khắp bốn phương tám hướng của Thẩm Thành. Điều  khiến Tiểu Nãi Đường than thở vì mệt mỏi:     "Mẹ ơi,   mua sắm nhiệt tình quá đấy! Xin , ngày mai con  thể  cùng với  nữa."
"Ngày mai là thứ hai,   cần con  cùng."
Đỗ Kiều đưa quần áo mới mua cho Vượng Tử,  quên khen ngợi một câu:     "Vẫn là Vượng Tử nhà  ,  bao giờ than vãn, chỉ  ngoan ngoãn  cùng,   nhiều."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-673.html.]
"..." Tiểu Nãi Đường nhăn mặt, dự định chờ  khi mua  đảo sẽ ở  đảo Lô Vĩ một thời gian  mới .
Nếu ,  sẽ  còn yêu thương  nữa.
Buổi sáng ngày hôm , bốn  cùng đến cơ quan liên quan và  năm phút, họ  mời  phòng họp. Ngoài bọn họ , trong phòng họp còn  vài nhân viên cơ quan và hai  đàn ông mặc âu phục.
Người  tuổi lớn hơn trong hai   trông chững chạc và điềm đạm, ánh mắt mang theo nụ  khó hiểu.
Đỗ Kiều nhận  khuôn mặt của đối phương, ngược  trở nên bình tĩnh. Tần Thiệu Diên chỉ lặng lẽ ,   phản ứng dư thừa nào.
Điều  khiến Hàn Minh Văn nhíu mày,   là  đầu tiên mở miệng:     "Bao nhiêu năm qua , hai    đổi nhiều, còn nhớ  là ai ?"
Dù biến thành tro thì Đỗ Kiều vẫn nhận  kẻ bạo lực gia đình như  , nhưng cô   chiều theo ý của đối phương:     "Anh là ai?   nhớ rõ lắm."
Hàn Minh Văn  những  giận mà  , hành động và phong cách khác hẳn ngày xưa. Anh  nhấc ly   bàn lên, nhẹ nhàng thổi một cái  uống một ngụm,  đó mới :     "Không nhớ cũng ,  thì  xin tự giới thiệu ."
" tên là Hàn Minh Văn, tên tiếng Anh là Peter, hiện đang sống ở Mỹ."
Đỗ Kiều  nhướng mày,  xác định  kẻ   hãm hại  là ai.
Quả nhiên là  !
Trước tên hèn hạ độc ác , Đỗ Kiều mở to mắt, giả vờ ngạc nhiên:     "Trời ơi-  chính là Hàn Minh Văn  ,  thường xuyên đánh vợ  ?! Thật  ngờ mười mấy năm  gặp,    vẻ ngoài lịch sự đến thế!"