Nhìn thấy cô tức giận, Hàn Minh Văn   vẻ mặt vô tội:     "   , ai bảo tiền thuê đảo Bách Hoa mắc quá."
Lúc , nhân viên  rơi  thế khó xử, cả hai bên đều là những   thế lực,  ai  đắc tội. Cuối cùng, nhân viên quyết định dùng bữa trưa  cớ để tạm nghỉ, và quyết định sẽ công bố kết quả  buổi chiều.
Khách sạn nơi Đỗ Kiều và gia đình cô đang ở  quá xa chỗ , Vượng Tử   tinh thần, lững thững  theo  bố , vẫn  ngừng nhớ về đảo Bách Hoa.     năm trăm nghìn   là một  nhỏ, dù buồn bã nhưng   gì.
Tiểu Nãi Đường  thấy  trai vẫn ngây thơ như , bất đắc dĩ lắc đầu.
Vì buổi chiều còn  tiếp tục diễn kịch, để  diễn xuất chân thực, cô  tạm thời  thể   suy nghĩ thực sự của .
Nghĩ đến   sắp   ăn trưa mà  ai  khẩu vị, Tần Thiệu Diên quyết định  đến nhà hàng Tứ Xuyên gần khách sạn, mua một vài món kích thích khẩu vị mang về.
Sau khi cha rời , Tiểu Nãi Đường tò mò hỏi :     "Người tên Hàn Minh Văn  thù với nhà  ạ? Hình như con  từng thấy ông ?"
Chuyện từ xưa , những đứa trẻ quên  là bình thường, Đỗ Kiều bèn  về Kim Cương. Sau khi giải thích ngọn ngành rõ ràng, Tiểu Nãi Đường tức giận đến mặt đỏ bừng:     "Nhiều năm như   mà vẫn  trả thù chúng , tên đó   là  bệnh ?"
"Quả thực là  bệnh mà." Đỗ Kiều  về phía , Hàn Minh Văn đang ở  xa chỗ họ, mỉm .
 là  khác gì âm hồn đeo bám  dứt.
Sống chung một khách sạn với kiểu  , thật là xui xẻo.
Thật đáng tiếc, kẻ xui xẻo  hề   xui xẻo,   về phía họ.
"Đỗ Kiều, chúng   chuyện một chút nhé?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-675.html.]
Tiểu Nãi Đường theo bản năng    , như một chú hổ con  nổi giận. Vượng Tử cũng vội vã chạy đến, ánh mắt đầy cảnh giác.
Thấy , Hàn Minh Văn hiểu chuyện lùi  một bước, giọng điệu mang theo chút chế nhạo:     "   quái vật, chỉ là  chuyện vài câu thôi,  gì mà  sợ hãi như ?"
Thực , Đỗ Kiều  tò mò mục đích thực sự của   là gì.
Đây là một khách sạn đông  qua , và  các con ở bên cạnh, cô bước  từ phía  Tiểu Nãi Đường, chỉ  chiếc sofa trong hành lang và :     "Cho  năm phút, chúng   chuyện ở đó."
Vượng Tử và Tiểu Nãi Đường   theo, nhưng  cô vẫy tay ngăn .
Hai   xuống sofa, Hàn Minh Văn  chằm chằm  cô, bỗng nhiên :     "Em   ? Thực  chúng   gặp  khi còn nhỏ, lúc đó em  đáng yêu."
Đỗ Kiều nhướn mày, cố gắng nhớ , nhưng  thể nhớ   từng gặp   khi còn nhỏ.
"Rồi  nữa?"
"Sau đó..." Hàn Minh Văn  nhẹ,   nhắc  quá khứ nghèo khổ :     "Sau đó, khi   khả năng tìm đến em, em  lấy chồng. Nếu   Tần Thiệu Diên, bây giờ   là chồng của em."
"..." Câu chuyện  theo hướng khiến Đỗ Kiều choáng váng tại chỗ.
"Thật đáng tiếc, năm đó    bối cảnh mạnh mẽ như Tần Thiệu Diên,  thể cướp em về.  bây giờ  giống như ,   khả năng cho em tất cả những gì em ."
"Chỉ cần em ly hôn với  , hai hòn đảo ,   thể tặng cho em."