Nói xong,   xuống xe, bước  trong khu dân cư.
Không lâu  đó,  ôm một cái thùng giấy trở về,  bước  trong xe, mùi sầu riêng thơm phức lập tức lan tỏa. Hai mắt Đỗ Kiều tỏa sáng, giọng điệu đầy vẻ khó tin:     "Anh thực sự mua  sầu riêng ?"
"Ừm,     thể  em thất vọng chứ?"
Những lời ngọt ngào của  thật dễ chịu, Đỗ Kiều  mỉm khi mở hộp, ngay lập tức, mùi hôi nồng nặc của sầu riêng bao trùm  gian xe.
Tần Thiệu Diên  thích ăn sầu riêng, càng ghét cái mùi ,  mím môi, cố gắng chịu đựng  để  bỏ xe và chạy .
"Chúng  về nhà  ăn nhé?"
Thấy  chịu đựng khổ sở như , tâm trạng Đỗ Kiều vô cùng :     "Ừ,  , về nhà  hãy ăn."
"Vậy  để nó  cốp xe  nhé?"
"Không cần, để ngay ghế  thôi, em thích mùi ."
"..."
Để duy trì tâm trạng vui vẻ của vợ, Tần Thiệu Diên cẩn thận đặt hộp  ghế , cảm thấy như mùi hôi đang xâm nhập lên não. Vì thế, tốc độ xe  đường về nhà rõ ràng nhanh hơn  nhiều, cuối cùng  còn là từ từ bò về.
Khi về đến nhà, Dương Xuân Mai  thấy hai quả sầu riêng to trong hộp, bà hỏi Tần Thiệu Diên:     "Con mua cái  ở  thế? Mẹ  chợ mỗi ngày mà  bao giờ thấy cái ."
"Đây là con nhờ một  bạn lái xe tải từ miền Nam mang về, chỉ là      thích ăn ?"
Sau khi   xong, ngoài Tần Thiệu Diên ,   trong nhà đều tỏ  thích thú với sầu riêng. Tiểu Nãi Đường  ăn  thốt lên:     "Mẹ ơi, cha thật tuyệt vời-  cha  nghĩ đến việc mua sầu riêng nhỉ?"
"Chắc là  tính  ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-682.html.]
Đỗ Kiều cầm đĩa sầu riêng  lên phòng  việc ở tầng hai, nơi Tần Thiệu Diên đang trốn tránh mùi sầu riêng. Cô nhẹ nhàng gõ cửa hai cái  mở , thấy chồng  đang   sách  bàn  việc.
Anh miễn cưỡng  khi thấy cô cầm đĩa sầu riêng :     "Sầu riêng cứ để nhà  ăn ,   thích nó lắm."
Nhìn vẻ nghiêm túc của , Đỗ Kiều tiến  gần với nụ   môi, cô đặt đĩa lên bàn và nhấc một miếng sầu riêng đưa lên miệng :     "Còn sầu riêng nữa mà,   đều  ăn,   cần  tiếc. Nào-mở miệng , em sẽ cho  ăn."
"..." Đây là một trong những  hiếm hoi  vợ cho ăn, Tần Thiệu Diên chỉ do dự một lát  ngoan ngoãn mở miệng nhận miếng sầu riêng.
Cái vị ... khiến   nôn.
"Cảm thấy thế nào? Ngon ?"
"Ừ, tạm ."
Thấy   vẻ mặt khó coi hơn cả ăn phân, Đỗ Kiều  nhấc một miếng sầu riêng khác, tiếp tục đưa lên miệng :     "Nào, ăn thêm một miếng nữa, Nãi Đường  hỏi tại  cha nó  nghĩ đến việc mua sầu riêng?"
Tần Thiệu Diên vô thức lùi ,  hề  ăn thêm miếng nào nữa:     "Biết em thích ăn, nên   nhờ bạn mua từ ."
"Hộp sầu riêng   vận chuyển lâu lắm  ? Chắc    hun mùi đến ngộp mất."
Tần Thiệu Diên gật đầu đồng ý lia lịa.
Anh nghĩ, nếu là , chắc  ngất xỉu  đường vì thối đến ngất.
Với miếng sầu riêng vẫn còn trong tay, Đỗ Kiều đột nhiên hỏi:     "Anh   gì   với em ?"
Tần Thiệu Diên  giật ,  định đổi chủ đề để tránh né, nhưng  mùi sầu riêng hiện diện  mắt  cho  thể lảng tránh.
"Nếu   , thì  tiếp tục ăn, cho đến khi nào   mới thôi."