Vì thế, dù  việc  , cô  vẫn lén lút chạy đến [Vườn Hạnh Phúc], hàng ngày  xem ông bà chơi cờ, tán gẫu.
Thú vị hơn nhiều so với việc ở nhà.
Hôm nay, cô   đến [Vườn Hạnh Phúc], mới   xem cờ   hai phút,   thấy tiếng  của Đỗ Kiều từ ngoài sân truyền .
Cô  vội vàng trốn  cánh cửa, đầu suýt chút nữa va  tấm ván.
Dương Xuân Mai thấy  thì xót xa  thôi, bà bước hai bước,   một  để chắc chắn Bình An  trốn kỹ, mới  mở cửa cho Đỗ Kiều.
Két—
Cánh cổng sân  mở .
Đỗ Kiều ngạc nhiên hỏi:     "Ban ngày mà khóa cửa  gì ? Mọi  đang  gì thế?"
"Không  gì, bọn   thể  gì ? Mỗi  tự chơi của  thôi." Dương Xuân Mai tránh ánh mắt của con gái,  thẳng  trong, bóng lưng vội vàng trông  bất thường.
Đỗ Kiều nửa tin nửa ngờ  quanh,  phát hiện điều gì kỳ lạ. Lúc , Dương Xuân Mai   hỏi một cách  kiên nhẫn:     "Con    mà cứ dạo quanh đây  gì?"
"..."
Bình thường, khi  thấy  đến đều nở nụ  đón tiếp, hôm nay thái độ  khiến cô ngạc nhiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-695.html.]
Ngay  đó cô cố ý  mặt nghiêm, :     "Nói ,    đang giấu giếm con chuyện gì ? Thẳng thắn sẽ  khoan hồng, chống cự sẽ  trừng phạt. Nếu con phát hiện  sự thật mà   , hậu quả sẽ  nghiêm trọng đấy."
Đỗ Kiều vốn nghĩ rằng cách   chắc chắn sẽ  cho   sợ hãi, nhưng  ngờ   của cô  ngay lập tức nổi giận:     "Đứa con hư đốn , cái gì mà 'thẳng thắn sẽ  khoan hồng'? Con coi  là tội phạm hả? Mẹ   gì   cả! Con   gì thì  !!"
Trước   nổ tung như pháo sáng, Đỗ Kiều lập tức nhụt chí, cô  đổi thái độ, nịnh nọt nắm lấy tay Dương Xuân Mai:     "Mẹ  gì thế, con  dám coi  là tội phạm. Hay là  cùng chơi bài , con gọi cô Mục nữa."
Dương Xuân Mai lén liếc  cánh cửa,  chút suy nghĩ  lắc đầu:     "Hôm nay    hứng, con mau  ! Cẩn thận ham chơi quên ."
Thấy bà từ chối một cách quả quyết như , Đỗ Kiều chắc chắn rằng trong sân   điều gì đó  bình thường. Cô  quét mắt quanh khu vực, bỗng nhiên  thấy  cánh cửa  một đôi chân  dám động đậy.
Chiếc giày quen thuộc khiến cô nhận  đó là chân của ai ngay lập tức, lặng lẽ thu hồi tầm mắt:     "Thôi,   chơi thì thôi, con về công ty ký vài tài liệu, lát nữa con và Tiền Viện sẽ qua."
Nghe con gái  sẽ , mắt Dương Xuân Mai sáng lên, trong lòng như nở hoa:     "Vậy con mau  , đừng để công việc  trì hoãn."
Sau khi tiễn Đỗ Kiều , bà vội vàng đến cửa kéo Bình An  khỏi chỗ ẩn nấp, hỏi:     "Cháu gái ngoan,   ngộp ? Cô của cháu cứ  đó mãi  , thật    bực . Hay là để bà   với  cháu, đừng quản cháu quá chặt!"
"Cháu   , bà ơi, bà đừng  gì với  cháu."
Bình An    quản nghiêm chỉ để  thi đỗ với kết quả , chỉ là đôi khi  đó, cô  thực sự  thể học  .
Sau cơn hoảng sợ , Bình An  dám ở  nữa, vội vàng bày tỏ ý định  về nhà học tập.
"Mẹ cháu ở phòng vẽ  về,   ở thêm chút nữa ?"