"Không ,  , cháu nên về học cho  hơn."
Bình An vẫy tay chào tạm biệt,  tận dụng cơ hội để nhanh chóng rời khỏi [Vườn Hạnh Phúc], nhưng  bước  khỏi cổng, cô    Đỗ Kiều chặn .
Đỗ Kiều khoanh tay  ngực, híp mắt hỏi:     "Sao cháu  trốn cô, cô là con cọp ?"
Thấy   bắt gặp, Bình An vô thức nuốt nước bọt:     "Cô ơi, con chỉ là  khi ôn xong bài mới đến đó thôi."
Nhận thấy cô bé thực sự  căng thẳng, Đỗ Kiều  hỏi thêm nữa mà dẫn  về nhà. Họ đến phòng  sách, Đỗ Kiều pha cho cháu gái một ly cacao,  hỏi:     "Gần đây học tập thế nào? Môn vật lý vẫn còn yếu lắm ?"
Ngày xưa, Tôn Chính Đông và Tống Vãn học vật lý  giỏi,  hiểu  đến đời con gái họ  trở thành môn yếu nhất.
Bình An gật đầu, cảm thấy  cha  xuất sắc như , mà  thì  bình thường,  mất mặt. Thấy thế, Đỗ Kiều lấy  một tờ giấy và cây bút máy, đưa cho cô bé một câu hỏi vật lý trung học phổ thông:     "Câu  là đề thi đại học năm ngoái, cháu  thử xem."
"Vâng,  ạ." Bình An nhận lấy tờ giấy, cúi đầu  đề, cắn môi tỏ vẻ  đau đầu, suy nghĩ một lúc lâu mới bắt đầu .
Sau khi  xong, Đỗ Kiều lấy tờ giấy  qua, may mà đáp án đúng.
Bình An nắm chặt cây bút, thái độ nhận   :     "Cháu xin , cháu  bài  chậm... Cháu sẽ  đến [Vườn Hạnh Phúc] nữa."
Biết rằng học sinh lớp 12 chịu nhiều áp lực, nhưng Đỗ Kiều cảm thấy cô bé   quá nhạy cảm. Cô nhẹ nhàng vuốt ve đầu Bình An và  một cách dịu dàng:     "Cháu chỉ đến [Vườn Hạnh Phúc] xem chơi cờ thôi mà,  gì  xin  , chuyện  đến nỗi nghiêm trọng, đừng tự tạo áp lực cho bản ."
Bình An dần thả lỏng những dây thần kinh căng thẳng, khuôn mặt cuối cùng nở nụ :     "Cô ơi, cô thật -"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-696.html.]
"Cha  cháu cũng thương cháu lắm. Cô  một tin  cho cháu , ngày mai cha cháu sẽ đến đảo Lô Vĩ."
"Hả? Cha cháu đến ạ? Cha   với cháu ?" Ánh mắt Bình An sáng lên,  cuối cùng cô   chuyện điện thoại với cha là cách đây một tháng.
"Cha cháu sợ ảnh hưởng đến việc học của cháu, nên mới   ."
Ban đầu, Tôn Chính Đông  cần  tự  đến đảo trong chuyến công tác , nhưng để  thể đồng hành cùng với con gái trong kỳ thi đại học,    nộp đơn và quyết định đến.
"Vậy cha cháu sẽ ở đây bao lâu?"
"Ít nhất là nửa năm, cháu  vui ?"
Bình An ngại ngùng mỉm , thực  trong sâu thẳm, cô  vẫn  nhớ cha.
Ngày hôm ,  buổi sáng, Đỗ Kiều và Tống Vãn đến bến tàu đón .
Trên đường , Đỗ Kiều  nhắc tới vấn đề tâm lý của Bình An:     "Lo lắng  kỳ thi cũng cần  quan tâm, quá nghiêm khắc với con bé chỉ l..m t.ì.n.h hình trở nên tồi tệ hơn. Tớ nghĩ là  khi điều chỉnh tâm trạng của con bé,  nên điều chỉnh tâm trạng của chính  ."
Tống Vãn  xong, im lặng trong giây lát, ánh mắt lóe lên vẻ tự trách:     "Thực  tớ  mong con bé trở thành  xuất sắc đến mức nào."
"Câu chuyện của tớ,  cũng , từ nhỏ   ép buộc  xuất sắc  gậy roi, cái đau đó tớ hiểu rõ lắm. Tớ chỉ sợ bây giờ con bé  cố gắng, nếu   hối hận thì ? Tớ  nghĩ áp lực của con bé  lớn như ..."