Khi  thấy chữ "" từ miệng một đứa trẻ  ba-bốn tuổi, dù phát âm  rõ ràng, Đỗ Nguyệt Khê vẫn  rõ mồn một.
Chị   Đỗ Kiều với ánh mắt châm chọc, giọng điệu  đổi rõ rệt:     "Đứa trẻ đang gọi em kìa, mau  xem nó , đừng để chúng đợi lâu."
Đỗ Kiều   giả vờ giả vịt với chị ,  khi đáp  vài câu liền  về phía nhóc mũm mĩm, cũng  giải thích mối quan hệ giữa  và hai  em nhà họ Hoắc.
Đỗ Nguyệt Khê  theo bóng lưng của cô  xa,  nhịn  mà nhếch miệng  nhạo.
Dù  kết hôn với một bác sĩ quân đội tài năng đến mấy  chăng nữa thì ? Cuối cùng vẫn chỉ là   kế cho  ? Cả đời vất vả  cuối cùng   việc cho  khác, thật là ngu ngốc...
Có lẽ do đối phương chửi thầm quá nhiều, Đỗ Kiều   boong tàu liên tục hắt xì  hai , cô cố gắng xoa mũi nhưng cảm giác ngứa ngáy  giảm.
Tần Thiệu Diên thấy  liền cởi áo khoác của   cho cô mặc, lo lắng hỏi:     "Ở đây gió lớn quá,   em  lạnh ? Hay là chúng  trở về?"
Đỗ Kiều lắc đầu,    hỏng vui của bọn trẻ, cô ôm lấy nhóc mũm mĩm, đùa giỡn:     "Hắt xì   đồng nghĩa với việc sắp ốm ,  thể là  điều gì   sắp đến với em,   em sắp phát tài cũng nên."
Thấy cô tỏ  thích thú với tiền bạc, Tần Thiệu Diên chỉ cảm thấy cô càng đáng yêu, nhưng điều họ   là, bệnh viện tổng hợp quân đội ở Bắc Kinh  cử  đến biển đảo...
——
Tác giả  lời  :    
Nam chính oán trách cả một ngày:     Cô mới là   tái hôn! Cả nhà cô đều  tái hôn!
——
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-71.html.]
Trở về từ chuyến tham quan, hai đứa trẻ đều  vui vẻ, nhất là Hoắc Kiêu, khuôn mặt   đầy vẻ   dừng .
Đỗ Kiều hứa với họ, chờ khi thời tiết ấm áp hơn một chút sẽ  tham quan tiếp,  đó  với Tần Thiệu Diên đưa lũ trẻ trở về nơi ở của ngài Tư lệnh.
Sau khi tiễn xong mấy đứa nhỏ, hai  bước   con đường sỏi ngược làn gió nhẹ, vẻ mặt thoải mái.
Khi tình cảm đang nồng nàn, Đỗ Kiều nhẹ nhàng cào  lòng bàn tay của  đàn ông, thích thú khi thấy   vẻ ngẩn ngơ và ngại ngùng.
Tần Thiệu Diên dừng bước  đầu, khuôn mặt vốn nghiêm túc giờ phút  hiện lên một nụ  nhẹ nhàng:     "Muốn  xem hoàng hôn bên biển ? Anh  một chỗ ngắm hoàng hôn  ."
"Hoàng hôn?" Lần  đến lượt Đỗ Kiều ngẩn ngơ.
Kiếp , cuộc sống của cô luôn diễn   nhanh,  bao giờ xem hoàng hôn  bình minh, bây giờ  cơ hội  như , đương nhiên là  xem.
      nơi nào ngắm hoàng hôn ?
Giống như cô ở quân khu   lâu, chỉ mới hiểu rõ phương hướng của khu nhà ở gia đình mà thôi. Với một chút hoài nghi trong lòng, Đỗ Kiều  theo  đến ngọn núi cách khu nhà ở gia đình  xa.
Ngọn núi   cao, nhưng  dốc.
May mắn là hôm nay cô  đôi giày cao su xanh, mỗi bước  đều  vững chãi, cộng thêm  đàn ông luôn nắm c.h.ặ.t t.a.y , điều  khiến cô  quá sợ hãi về con đường  chân.
Trên núi, ngoại trừ một  thực vật thì  còn gì khác,  qua là vách đá dựng , sóng biển đập  đá, trông  hùng vĩ.
Đỗ Kiều  sợ độ cao, cảm giác khá . Nhìn xuống những con sóng dữ dội bên , cô vô thức hỏi:     "Đây là điểm quan sát  nhất mà  ?"