Vì thời tiết giá lạnh, các sinh vật nhỏ  còn  ngoài dạo chơi, và cảnh vật  đảo trong những ngày đông  trở nên  phần hoang vắng.
Mùa xuân đang tới, cần   cho hòn đảo trở nên rực rỡ hơn.
Sau một hồi bàn bạc, Đỗ Kiều và Tiểu Nãi Đường quyết định đến chợ bán buôn ở Thẩm Thành để sắm sửa đồ đạc. Nghĩ đến việc năm nay   đều sẽ về đây đón Tết, Đỗ Kiều còn mua một cái bàn tròn cực kỳ lớn.
Ngày Tất Niên, trời quang đãng, nhiệt độ cao nhất của mùa đông,  thích hợp để  . Những  trẻ tuổi  đến Đảo Bách Hoa  để trang trí.
Đỗ Kiều ở nhà cùng với các bậc trưởng bối  quần áo mới, vì họ  cao tuổi nên việc  đồ diễn  khá chậm. Cô giúp Dương Xuân Mai chỉnh sửa góc áo, nở nụ  khen ngợi:     "Mẹ,  mặc bộ  trông thật ! Nói chúng  là chị em,   cũng tin."
Dương Xuân Mai  tươi rói, chỉ xuống phòng ngủ tầng một và :     "Con mau bảo Thiệu Diên xem cha con và ông nội   xong quần áo ? Hai  đó lề mề cái gì mà lâu thế?"
Khi Tần Thiệu Diên nhận  lệnh bước  phòng ngủ,  thấy hai ông lão   xong quần áo nhưng đang  quây quần bên một bàn cờ tướng, suy nghĩ miệt mài.
Điều  khiến Tần Thiệu Diên bất đắc dĩ  :     "Mẹ con ở ngoài  sốt ruột lắm ,  hai  còn   ngoài?"
Tôn Phồn Sâm ngẩng đầu lên từ  bàn cờ, hỏi nhỏ:     "Tiểu Kiều ? Con bé đến Đảo Bách Hoa ?"
"Chưa, cô  sẽ  cùng với chúng . Cha tìm cô   việc gì ?"
Thấy rằng cô vẫn còn đây, Tôn Phồn Sâm  cúi đầu xuống, tiếp tục chơi cờ mà   gì. Tần Chính Khanh cứ chăm chú  bàn cờ, như thể  chuyện xung quanh  liên quan gì đến .
Sự bất thường  khiến Tần Thiệu Diên khẽ nhíu mày,  nghĩ  nên  tìm vợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-714.html.]
"Anh  họ chỉ mải chơi cờ mà  chịu  ngoài?"
"Ừ,  vẻ như họ  tìm em."
Năm ngoái, Đỗ Kiều bắt đầu hạn chế Tôn Phồn Sâm ăn đường,  lẽ hai   cấu kết  chỉ để  thể thỏa mãn cơn thèm  ngày đặc biệt hôm nay mà thôi.
"Em sẽ  mời họ,   đón Tư lệnh Hoắc  nhé, lát nữa chúng  sẽ cùng ."
Nghĩ đến việc cả hai   đều sợ vợ , Tần Thiệu Diên an tâm rời khỏi.
Cuộc chơi cờ vẫn đang tiếp diễn trong phòng, khi Đỗ Kiều bước , Tôn Phồn Sâm lén lút liếc  cô một cái  tiếp tục đánh cờ như   chuyện gì xảy . Cô  xuống bên cạnh họ, ngay lập tức biểu lộ vẻ mặt ngạc nhiên:     "Hôm nay hai  ăn mặc thật ! Chắc chắn khi đám Nãi Đường  thấy sẽ khen  lắm!"
Tôn Phồn Sâm  ngẩng đầu lên, nhưng  hề  lời ngon ngọt của cô  lay động:     "Chúng   chơi xong cờ, chờ chơi xong mới ."
Đỗ Kiều mím môi, khuôn mặt nhỏ lập tức mất  nụ :     "Hai  chơi lâu thế mà vẫn  xong, cần con giúp ?"
Họ   thực sự  chơi cờ, tất nhiên   cô giúp. Đỗ Kiều đặt hai bàn tay lên quân [Tướng], thẳng thắn hỏi:     "Hai   yêu cầu gì thì  ,  thì con sẽ giấu quân [Tướng] ,  cho hai  chơi nữa."
Thấy cô  trúng ý, Tần Chính Khanh bỏ quân cờ xuống,  giả vờ nữa:     "Hôm nay là Tết Nguyên Đán, ông  uống một ly rượu trắng."
Sợ đối phương  đồng ý, ông lão chỉ dám  một ly.