Nói xong, cô cúi đầu cọ  mũi , bầu  khí mập mờ quấn quanh giữa hai , Tần Thiệu Diên nuốt khan, dùng hết sức lực để giữ bình tĩnh.
"Anh đang nghiêm túc  chuyện với em, em  thể giữ thái độ nghiêm chỉnh  ?"
"Em  nghiêm túc mà-" Đỗ Kiều thầm oán   dễ lừa, nhẹ nhàng cắn  môi , thầm thì:     "Cái thùng gỗ  mới đặt   tồi,  đêm nay  thử xem ?"
Vừa dứt lời, cô thấy cả  đàn ông căng thẳng, đôi tay ôm cô siết chặt hơn. Cô  tiếp tục chọc ghẹo  vài câu nữa, nhưng   đặt tay  đầu và mạnh mẽ hôn lên môi...
Đêm đó, nước b.ắ.n tứ tung.
Vụ việc trèo cửa sổ cuối cùng   giải quyết...
Sáng hôm  lúc tám giờ, Đỗ Kiều kéo lê cơ thể mệt mỏi, đúng hẹn đến cổng trường tiểu học Lô Vĩ. Hoắc Kiêu  sớm chờ ở đó, trong khoảnh khắc thấy cô, ánh sáng hiện lên trong đôi mắt tĩnh lặng của  nhóc.
Đây là thời điểm học sinh đang học, sân trường vắng vẻ  mấy ,  nhóc dẫn Đỗ Kiều đến văn phòng giáo viên. Trên đường, Đỗ Kiều nghiêm túc hỏi:     "Bây giờ em  thể  cho chị  nguyên nhân của vấn đề ? Như  chị mới  thể giúp em."
Hoắc Kiêu  giữ im lặng, cho đến khi gần đến cửa văn phòng mới :     "Em  cắn một bạn học, nên giáo viên bảo  gọi phụ  đến."
"?" Đỗ Kiều ngạc nhiên:     "Tại  em  cắn  ?"
Lần , Hoắc Kiêu  trả lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-77.html.]
Họ bước  văn phòng, giáo viên chủ nhiệm của Hoắc Kiêu – giáo viên Lý thấy  đến   là nhân viên  việc bên cạnh ngài Tư lệnh, vẻ mặt bất ngờ:     "Xin hỏi, cô là ai?"
Sợ rằng giáo viên sẽ tiếp tục gọi phụ , Hoắc Kiêu vội vàng trả lời:     "Cô  là dì ruột của em, cô  việc gì cứ  với cô ."
Nghĩ đến tình hình sức khỏe hiện tại của ngài Tư lệnh, thực sự  thể  nhiều   đến thăm, giáo viên Lý  nghĩ nhiều, tin lời  nhóc.
"Hôm nay  gọi cô tới là để  chuyện về việc Hoắc Kiêu cắn , đứa trẻ  cắn còn chảy m.á.u ở cánh tay, bây giờ đang ở nhà nghỉ ngơi. Làm phụ ,  nghĩ cô nên dẫn đứa trẻ đến thăm hỏi, xin  học sinh và cha  bên ?"
Chưa hiểu rõ nguyên nhân   xin , đó   phong cách của Đỗ Kiều, cô l.i.ế.m môi, cố gắng sử dụng từ ngữ ôn hòa để hỏi:     "Cô Lý, cô  thể cho   hai đứa trẻ cãi  vì lý do gì ?"
"Mọi chuyện đều  nguyên nhân của nó,  cảm thấy Hoắc Kiêu nhà   thể vô cớ  cắn . Nếu thực sự là  của nhóc ,  chắc chắn sẽ dẫn nhóc   xin ."
"..." Giáo viên Lý chớp mắt,  ngờ cô sẽ  như .
Những nhân viên phụ trách sinh hoạt hàng ngày của Hoắc Kiêu  đây đều  phối hợp bà , đây là  đầu tiên bà  gặp  tình huống như .
Rõ ràng chỉ cần một lời xin  là  thể giải quyết vấn đề,   phụ nữ   cứ  to chuyện?
"Lý do là  bé Hoắc Kiêu thích cắn , đây   là  đầu tiên  nhóc cắn ."
Thấy Hoắc Kiêu  cúi đầu bên cạnh,  cảm giác cô đơn khó hiểu, Đỗ Kiều  nhíu mày, phản bác:     "Ngay cả chó cắn  cũng  lý do, huống chi   chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi,    thể vô cớ cắn . Hôm nay cô giáo mà  cho  một lời giải thích hợp lý, chúng  sẽ  xin ."
"??" Giáo viên Lý tức giận, cảm thấy    chút quá đáng.