"Cô   đứa trẻ đó là ai ?"
Đỗ Nguyệt Khê ban đầu chỉ  thăm dò, thấy phản ứng của đối phương, chị  vô thức hỏi:     "Là ai? Không  là con trai của em rể  ?"
Đối với những    óc như , dù  Tưởng Vệ  bối cảnh cũng vô ích, Trịnh Tiêu Văn đột nhiên cảm thấy tiếp tục  bạn với   chỉ khiến  mất mặt theo.
Vì , chị  lạnh lùng liếc Đỗ Nguyệt Khê một cái, trả lời một câu hỏi cuối cùng với tư cách một  bạn:     "Đó là cháu trai của ngài Tư lệnh Hoắc,  họ Tần. Cô ở đây hơn một năm mà   điều  ?"
Đỗ Kiều ở trong văn phòng chờ đợi một tiếng đồng hồ mới thấy Tần Thiệu Diên trở về. Người đàn ông mặc áo blouse trắng, dáng vẻ thẳng tắp, mang một khí chất khác biệt so với khi mặc quân phục.
Mỗi   thấy, cô đều  thể kìm lòng, cô nghi ngờ  là   ham mê với các loại đồng phục...
Tần Thiệu Diên  quá ngạc nhiên khi thấy họ,   hôm nay vợ  xin nghỉ để  đến trường. Việc cô đến đây tìm ,  lẽ là tình hình ở trường  mấy suôn sẻ.
Quả nhiên, ngay  đó, Đỗ Kiều bắt đầu kể   chuyện xảy  ở trường, cuối cùng  quên phàn nàn về sự vô trách nhiệm của vị giáo viên .
"Anh  thể   chuyện với ngài Tư lệnh giúp em ? Em mà tiếp tục xuất hiện thì  phù hợp."
Nhìn Hoắc Kiêu  ngoan ngoãn bên cạnh, Tần Thiệu Diên gật đầu đồng ý:     "Ừm,  sẽ dẫn   qua đó ngay bây giờ, em ở văn phòng chờ ."
Thấy  nhanh chóng đồng ý, Đỗ Kiều lén lút ngoắc ngón tay với ,  đó  nghiêm túc bày tỏ lòng  ơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-81.html.]
Trước mặt Hoắc Kiêu,   Tần Thiệu Diên dám  phản ứng gì, tai đỏ lên, ho nhẹ một tiếng, vội vã dẫn Hoắc Kiêu xuống lầu.
Khu vực nội trú ở tầng hai, phòng bệnh của ngài Tư lệnh  bảo vệ 24/24. Các lính gác thấy họ, lập tức chào Tần Thiệu Diên theo nghi lễ quân đội.
Hoắc Kiêu   cánh cửa quen thuộc, bất chợt dừng bước,  nhóc mím môi, cúi đầu, chần chừ  gõ cửa.
Thấy , Tần Thiệu Diên nhẹ vỗ vai an ủi:     "Làm  đàn ông,   em sẽ  đối mặt với nhiều thứ, ngài Tư lệnh Hoắc yêu quý em, ông    là con hổ."
Hoắc Kiêu từ từ ngẩng đầu  , cuối cùng   nỗi lòng của :     "Đàn ông chỉ dùng nắm đấm,  cắn , nhưng em thực sự  thắng  họ, ông nội  trách em ?"
Tần Thiệu Diên vuốt đầu  nhóc, nhẹ nhàng :     "Cắn  cũng là một chiến thuật,   gì đáng  hổ. Khi em luyện tập và  một cơ thể mạnh mẽ hơn, em  thể dùng nắm đ.ấ.m để giải quyết vấn đề, nhưng so với nắm đấm, sử dụng trí óc mới là cách  lợi hại nhất."
Ngay  khi Tần Thiệu Diên  xong, bên cạnh vang lên một giọng  châm biếm lạnh lùng:     "Bác sĩ Tần đang truyền  kinh nghiệm của bản  đấy ? Cũng đúng, những  như  luôn tỏ  đạo mạo, chỉ  dùng mưu kế."
Tần Thiệu Diên nhíu mày  về phía  đó, một sĩ quan cao to gần một mét chín. Người  chính là Tưởng Vệ.
Không  để ý đến kẻ điên , Tần Thiệu Diên gõ nhẹ cửa phòng bệnh,  để mắt tới   một chút nào.
Thấy thế, làn da đen của Tưởng Vệ càng trở nên u ám.
Hắn    lưng họ, ánh mắt sắc bén  chằm chằm phía  gáy Tần Thiệu Diên.  vì đây là phòng bệnh,    tiếp tục khiêu khích.
Chẳng bao lâu , cửa phòng bệnh mở , ba  lập tức bước .