"???" Đỗ Kiều lúc  thực sự     gì.
Việc chăm sóc hai đứa trẻ chỉ trong chốc lát là chuyện  thành vấn đề, nhưng nếu  chăm sóc qua đêm thì  là chuyện khác.
Lý do chính là cô   đủ kiên nhẫn để đối phó với những trò quậy phá của trẻ em ba, bốn tuổi.
Hoắc Kiêu trưởng thành sớm, nhận  sự khó xử của cô, vội vàng lên tiếng ngăn cản sự đòi hỏi quá mức của em trai .
"Ông nội  cho phép qua đêm ngoài , nếu em dám  thế, ngày mai  sẽ bảo ông nội gửi em đến thành phố Bắc Kinh."
Đối với nhóc mũm mĩm ngây thơ như , lời đe dọa  đủ sức nặng, chỉ thấy  bé nhăn nhó, mếu máo :     "Em sẽ  lời, em   , em   xinh !"
Tiếng của  bé  to, thu hút  nhiều sự chú ý, Đỗ Kiều cảm nhận  ánh  của  khác, chỉ  thể cố gắng tỏ  bình tĩnh.
Lúc , một  đàn ông cao lớn từ trong đám đông bước đến, đôi mắt đào hoa như những huấn luyện viên thể hình thích khoe cơ bắp ở thế kỷ .
Hắn   đến  mặt nhóc mũm mĩm  sự chứng kiến của  , khuôn mặt nâu sẫm nở nụ  để lộ hàng răng trắng bóng, nhưng lời   khiến    đánh:     "Cậu bé     như con gái thế, chẳng lẽ gặp  kẻ buôn ?"
Đỗ – Kẻ buôn  – Kiều nâng mắt, vẻ mặt lạnh lùng:     "Vị đồng chí , nếu    chuyện tử tế thì đừng mở miệng, kẻo  ô nhiễm  khí  khác thì thật là thiếu ý thức công cộng."
Tưởng Vệ ngạc nhiên nhướng mày,  cô gái xa lạ , chỉ nghĩ cô là  giúp việc trong nhà ngài Tư lệnh, tính tình thật sự  nóng nảy.
"Cô gái, cô  chuyện thế là ? Cô   là ai ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-87.html.]
Đỗ Kiều   bốn cái túi  bộ đồng phục quân đội của  ,    cách   đối xử với hai đứa trẻ, liền      là  tầm thường.  điều đó   liên quan gì đến cô?
Dám  cô là kẻ buôn , thực sự là cần  dạy dỗ.
"    là ai, chỉ   đang chặn chúng  xem phim,  ơn tránh ."
Ngay khi lời cô  dứt, bản nhạc chủ đề hùng hồn vang lên từ cái màn hình phía , ánh đèn le lói  bóng tối, vẻ mặt của cô nghiêm túc, trông   là  dễ chọc.
Vì  đàn ông  cao lớn, nhiều  trong đám đông  thể  thấy phim, nhanh chóng dẫn đến một loạt tiếng phàn nàn.
Tưởng Vệ sờ sờ mũi, tiện tay nâng Hoắc Kiêu  lòng,  đó  xuống cái ghế nhỏ mà Hoắc Kiêu  .
"???" Hoắc Kiêu vùng vẫy mãi mà  thoát , tức giận đến nỗi  thể  nên lời.
"Bắt nạt cả trẻ con, loại  gì thế ." Đỗ Kiều cực kỳ phản cảm với  đàn ông , dịch chuyển sang một bên, cố ý tạo  cách với  .
Thấy em trai  " xinh " ôm, mà    cái gã gấu lớn  ôm, Hoắc Kiêu cuối cùng  chịu nổi:     "Chú Tưởng, chú  thể buông cháu  ? Và trả  ghế cho cháu, nó sắp  chú  hỏng mất !"
Tưởng Vệ mỉm    nhóc, vẫn  buông tay:     "Được, nhưng cháu   cho chú , cô gái đang ôm em cháu là ai? Người giúp việc mới của nhà cháu hả?"
Giọng    lớn  nhỏ, đúng lúc rơi  tai Đỗ Kiều, cô tức giận  đầu mắng:     "Đồ ngốc,     giúp việc,  là tổ tiên của ."
Nói xong, cô ôm nhóc mũm mĩm  dậy, cầm ghế nhỏ  đến nơi khác.