Anh  thấy cô vợ nhỏ của    khỏi căn tin, đôi mắt lạnh nhạt thường ngày hiện lên một tia tình cảm dịu dàng.
Có lẽ là tâm ý tương thông, Đỗ Kiều cũng  thấy .
Hơn mười ngày  gặp, phản ứng đầu tiên của cô là:      đàn ông  dường như  gầy .
Hai  mới kết hôn  lâu, bỗng nhiên  xa cách như thế, Đỗ Kiều đối với    một chút cảm giác xa lạ.
Cô   chột , tay gài tóc mai  tai, chậm rãi bước về phía :     "Anh về từ khi nào thế? Sao  gửi một bức điện báo ?"
"Vội về quá, quên mất." Tần Thiệu Diên nhẹ nhàng , nhưng ánh mắt chứa đầy sự nồng nhiệt khiến   cảm thấy nóng bỏng.
Đỗ Kiều  dám  thẳng  mắt , chỉ  thể chuyển ánh  sang chỗ khác. Lúc , một tiếng "meo" vang lên, cô  qua, phát hiện tiếng kêu phát  ở phía  Tần Thiệu Diên.
Tiếp theo  là tiếng "meo meo" nhỏ bé, Đỗ Kiều vội vàng duỗi cổ  qua phía  , chỉ thấy  đất  một cái giỏ tre  nắp,  buộc chặt bằng dây thừng từ  xuống , từ trái sang .
Qua kẽ hở  thể thấy một chú mèo con đang  bên trong, tiếng kêu   chính là nó phát .
Cô cẩn thận nhấc lên cái giỏ,   chú mèo con  hỏi:     "Nó từ  đến ? Nó mấy tháng tuổi ?"
Thấy cô thích, khóe miệng Tần Thiệu Diên cong lên:     "Đây là mèo con nhà bà Lưu, năm tháng tuổi, nhà bà   một con mèo lớn sinh  bốn bé, bé  nhỏ nhất còn  giành  thức ăn, bà Lưu liền gửi cho ."
"Không lẽ   đưa nó  cả một chặng đường tàu hỏa? Trông nó thật đáng yêu-mắt tròn xoe!" Chỉ là trông  vẻ  thiếu dinh dưỡng,  giống như một chú mèo năm tháng tuổi.
"Bọn   xe  về." Để sớm trở về,  đầu tiên Tần Thiệu Diên mặt dày mày dạn nhờ vả một chuyến xe hộ tống lên đảo.
"Đồng chí Tần Thiệu Diên, vất vả cho  !" Vì một chú mèo nhỏ, cảm giác xa lạ ban đầu  biến mất, Đỗ Kiều ôm chặt cái giỏ, vui vẻ  thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-ngot-ngao-cua-my-nhan-yeu-kieu/chuong-91.html.]
"Anh  về nhà ? Mẹ   về ?"
"Chưa về,  trực tiếp đến đây."
Dưới ánh hoàng hôn, hai   bên cạnh , bóng dáng dài của họ lúc chồng lúc chéo lên ,  xa dần...
Về đến nhà, Đỗ Kiều lập tức mở cái giỏ  và ôm chú mèo nhỏ  ngoài.
Chú mèo nhỏ mở to đôi mắt tròn xoe,  tỏ  sợ hãi  vùng vẫy, chỉ là ngơ ngác  Đỗ Kiều, cả hai cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ.
Bộ lông màu cam vàng, bàn chân hồng hồng, đặc biệt dễ thương.
Lo lắng chú mèo sẽ  phản ứng căng thẳng khi đến môi trường mới, Đỗ Kiều yêu cầu Tần Thiệu Diên đặt cái giỏ  góc phòng, để nó  chỗ trốn nếu cảm thấy sợ. Sau đó, cô còn chuẩn  một bát nước sạch cho nó.
Cô ôm chú mèo trong tay, nhẹ nhàng hỏi:     "Sao em  gầy thế  nhỉ? Sau  chúng  sẽ ăn cá khô mỗi ngày, chắc chắn sẽ trở nên mập mạp."
Chú mèo như hiểu lời cô , há miệng "meo meo" như là đồng ý.
Nhìn thấy sự tương tác giữa họ, Tần Thiệu Diên  nhịn  mà khẽ :     "Em  đặt tên gì cho nó?"
"Trước đây bé  tên là gì?"
"Gọi là Tiểu Tứ."
Đỗ Kiều xoa xoa cái đầu nhỏ của nó, cảm thấy hai  họ thật sự   duyên. Cô từng là con thứ tư của nhà họ Đỗ, còn nó là con thứ tư của nhà mèo cam.
"Con chó nhà  tên là Kim Đôn Đôn, chú mèo nhỏ  gọi là Kim Nguyên Bảo nhé."