Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi - Chương 174: Chuẩn bị việc vui
Cập nhật lúc: 2024-11-02 11:21:48
Lượt xem: 49
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Triệu Tương Nghi và ca ca ở trong xe n.g.ự.c chuẩn , thấy động tĩnh bên ngoài, hai khỏi hai mặt , nhất thời cảm giác mẫu tử cho cảm động.
Nhị lão cao hứng hảo một hồi, lúc mới để ý đến mã xa còn khách nhân.
Hai ngượng ngùng Triệu Tín Lương chào hỏi: "Thật , ngài bọn , thấy con gái quên mất còn khách từ xa đến! Thật thất lễ !"
Triệu Tín Lương phóng khoáng từ xe ngựa nhảy xuống, sang sảng: "Không , đây là nhân chi thường tình." Bởi vì nhạc phụ tương lai là tú tài Nhâm Trường Dĩnh, nên mấy ngày hôm nay, Triệu Tín Lương thấp thỏm yên, đối với sách đều kính trọng, cho nên lúc chuyện, đều cố lộ vẻ nho nhã, sợ thô tục, sẽ khiến cho gia đình nhạc phụ tương lai ghét bỏ...
Triệu Tương Nghi trong xe thò đầu , Triệu Tín Lương vội vã ôm nàng xuống.
Nhị lão Nhâm thị thấy Triệu Tương Nghi, hết sức vui vẻ, Bạch thị thấy bộ dáng Triệu Tương Nghi xinh xắn, lập tức bước đến sờ khuôn mặt tròn như trứng gà của nàng, trìu mến : "Ai nha, đúng là nữ hài tử xinh , đúng ?"
Nhâm Trường Dĩnh gật đầu phụ hoạ.
Chờ Triệu Hoằng Lâm cũng xuống xe , nhâm thị mới : "Được , chúng trong hãy ."
Triệu Tín Lương hợp thời đưa lễ gặp mặt: "Lần đầu gặp mặt, chút quà nhỏ, mong hai vị nhận lấy chút lòng thành ."
Nha gác cửa cung kính bước đến nhận lấy quà tặng, Triệu Tương Nghi cúi đầu thầm, bộ dạng nho nhã của phụ cực kỳ buồn .
Nhóm một đường Nhâm phủ, qua hành lang dài, đến một chén đến đại sảnh.
Đại sảnh rộng và khí phái, ở trung tâm Nhâm phủ, mỗi khi khách quý ghé thăm, Nhâm gia thường tiếp đãi họ ở đây.
Nhâm thị trở về nhà của , thần thái và biểu tình càng thêm tuỳ ý hơn, ba cha con Triệu Tương Nghi từng thấy qua một Nhâm thị tuỳ ý như thế, ở trong ấn tượng của họ, Nhâm thị là một phụ nữ cẩn thận, nghiêm túc.
Mọi dựa theo phận và bối phận lựa chọn chỗ , Triệu Tương Nghi cùng ca ca, lúc nàng thèm để ý đến mấy đang bàn chuyện, dù cũng chỉ bàn hôn kỳ của hai họ, thì tinh tế khảo nghiệm tính tình cha nàng thế nào...So với việc lớn bàn chuyện điểm dừng thì Triệu Tương Nghi càng hứng thú với những vật trang trí cổ kính trong đại sảnh.
Rất nhiều món đồ nàng tên, nhưng thấy cách phối hợp giữa chúng càng cho đại sảnh thêm sang trọng, mấy món đồ nếu ở hiện đại xem là đồ cổ gái trị xa xỉ.
"Triệu lão bản.." Nhâm Trường Dĩnh là khách khí xưng hô với Triệu Tín Lương.
Triệu Tín Lương vội dậy, Nhâm Trường Dĩnh xua tay, lành: "Bá phụ cứ gọi Tín Lương là , cần gọi cháu là lão bản."
Bạch thị thấy thế, sang bạn già khẽ gật đầu, trong mắt càng hài lòng thêm, xem , con gái sai, là một thành thật.
Trong lòng Nhâm Trường Dĩnh đối với biểu hiện của Triệu Tín Lương càng hài lòng hơn, điều ông bình tĩnh hơn Bạch thị, sẽ giống bà cái gì cũng lộ hết mặt, chỉ Triệu Tín Lương : "Tốt lắm, liền gọi tục danh luôn, cháu dừng nữa, xuống , điểm tâm là đặc sản của trấn Xuyên Bình, cháu ăn nhiều ." Nói xong, Triệu Tương Nghi đang trong đại sảnh quan sát mấy vật trang trí và Triệu Hoằng Lâm đang ngẩn , "Hai cháu cũng ăn , ăn nhiều ."
"Cảm ơn gia gia." Triệu Hoằng Lâm trọng , đó thầm đầy vai Triệu Tương Nghi đang ngẩn ngơ, nhỏ giọng nhắc nhỏ, "Đừng xung quanh nữa, lễ phép."
Tim Triệu Tương Nghi đập mạnh, đúng ... Mấy ngày nay việc quá mức mỹ mãn, ngày quá nhiều, cho nên quên mất phong tục của thời đại .
Được ca ca nhắc nhở, Triệu Tương Nghi lập tức đoan chánh, học theo bộ dạng của ca ca, cảm ơn Nhâm Trường Dĩnh.
Nhâm Trường Dĩnh cháu, cho nên cả hai gọi ông là "gia gia", nhất thời kích động, cao hứng gọi mấy nha đến, lấy ba món lễ vật đáp lễ.
Nha hiểu ý, đem món quà ở giữa đưa cho cho Triệu Tín Lương, đó là trưởng bối cấp vãn bối lễ gặp mặt, Triệu Tín Lương thụ sủng nhược kinh, từ chối vài , đó cao hứng nhận lấy, bởi vì...việc thể hiện là nhị lão nhâm gia tiếp nhận ...Vốn tưởng rằng sẽ khó, trong lòng khẩn trương cùng sợ hãi, nghĩ đến dễ dàng tiếp nhận đến !
Nhâm thị cũng vui mừng Triệu Tín Lương , cũng âm thầm thở một , cuối cùng việc thành công một nửa. Lúc đây, ở nơi thương tâm , cũng là nơi mà nhâm thị hạnh phúc mỹ mãn, Nhâm thị dám tin chuyện thật sự đến với .
Mặt khác, nhị lão Nhâm gia còn chuẩn hai đại hồng bao tặng cho hai đứa nhỏ.
Triệu Tín Lương lập tức ngăn , hai đứa nhỏ nhà thể nhận , đây là thói quen của vùng quê, chỉ khi nào nhận quà nhận tiền thì cứ trả về nhận, nhưng cuối cùng cũng nhận thôi... Chỉ là hành động để cho tặng yên tâm hơn, để cho tặng thấy nhận coi trọng hồng bao nay.
Thật Triệu Tương Nghi đối với quy định bất thành văn bất đắc dĩ, nàng mỉm nhận hồng bao, thêm một câu, "Cảm ơn gia gia, nãi nãi."
Chuyện của mẽ đẻ bọn nhỏ, Nhị lão hơn phân nửa từ trong miệng Nhâm thị một ít, giờ đây khi thấy hai đứa nhỏ, một trọng, một vui vẻ...Trong lòng Bạch thị là yêu thương là thương tiếc, bộ dạng nhu thuận khả ái của Triệu Tương Nghi cho bạch thị tự chủ nhớ đến Bích Lăng chết... Hai mắt nhất thời đẫm lệ.
"Nương, hôm nay là ngày vui, ." Nhâm thị dậy, đến bên cạnh bạch thị khuyên lơn, trong mắt cũng ánh lên một màn sương.
Bạch thị vội vàng lau nước mắt, chỉ Triệu Tương Nghi dịu dàng : "Nhìn hài tử nhu thuận như , nương thích, việc gì, đây là do nương cao hứng."
Mọi đùa một hồi, bao lâu đến giờ ngọ, ngay ở phòng ăn sớm bày bàn , chờ đến.
Trước khi dùng cơm trưa, Bạch thị lén lút kéo con gái đến trong phòng chuyện riêng Nhâm thị rõ Bạch thị là đau lòng cho bảo bối, lúc mẫu hỏi gì nàng cũng đoán đại khái.
Quả nhiên, Bạch thị thấy xung quanh ai, liền thở phào nhẹ nhõm, đó dịu dàng kéo tay con gái xuống, bà vui mừng vỗ tay con gái, nghẹn ngào : "Bây giờ , con cuộc sống hạnh phúc, cho cha và yên tâm ít."
"Vâng, nương, ngài và cha tuổi lớn, cũng cần lo lắng cho con gái quá, con gái ở bên ngoài thể tự chiếu cố cho ." Nhâm thị hết lòng trấn an, hỏi Bạch thị, "Thế nào, đúng ?"
Bạch thị khuê nữ nhắc đến Triệu Tín Lương, mặt chợt nở nụ , hài lòng gật đầu: "Nương và cha con đều , bây giờ hai bọn chỉ mong con sống , cũng cần là đại phú đại quý, một nhà chung sống, quan trọng nhất là hạnh phúc. Vừa , đúng là thành thật, cuộc sống của con ."
"Nương và cha hài lòng là ." Nhâm thị vui mừng nở nụ .
mà nụ mặt Bạch thị bỗng nhiên cứng , sắc lo lắng hiện khuôn mặt bà: "Bích Oánh , nương nhắc chuyện xưa, càng hoài nghi ánh mắt của con... Chỉ là, chuyện xảy ngày con càng rõ hơn nương, , con thật sự rõ con đối phương chứ?"
Nói đến đây, Bạch thị nặng nề thở dài một , "Nương bây giờ dám tin...
Chỉ sợ , sẽ giống như , nếu thì cuộc sống của con, là giống như ..."
"Sẽ , nương, ngài yên tâm." Nhâm thị kiên định , "Thứ nhất, con gái còn là tiểu cô nương mười bảy, mười tám nữa, trải qua chuyện năm đó, con gái rút kinh nghiệm cho , sẽ nhầm như lúc . Thứ hai, con và đều ở trấn Thanh Hà, nhiều chuyện con đều thấy, chỉ đối với con , mà ngay cả phương diện ăn, bằng hữu đều đối đãi chân thành, cho nên con nghĩ là trong ngoài đều bất đồng, ngược là một nam nhân để cho con gái dựa ."
"..Chuyện , ?" Bạch thị nỗi lo lắng trong lòng .
Nhâm thị chút do dự gật đầu:"Lúc con tâm ý của , con đem bộ câu chuyện cho , để ý, ngược còn nguyện ý đưa con từ trong bóng tối bước đến con đường sáng. Chính vì điểm , con mới bỏ xuống sự lo sợ, quyết định tiến tới với ."
"Con cho ?" Bạch thị kinh ngạc hỏi, thái độ đối với Triệu Tín Lương càng thêm hài lòng, "Nguy hiểm thật, ngờ thông cảm cho khác như , đối với con, như cha an tâm hơn ." Dứt lời, Bạch thị vui mừng vuốt tóc cho con gái.
"Tính tình con quật cường, mấy năm , một chạy ngoài kiếm sống... Con , mấy năm qua, nương và cha con lo lắng cho con bao. Bạch thị cảm khái , nhưng khuôn mặt vẫn lộ nụ vui vẻ, "Chẳng qua bây giờ , con tìm bến đỗ cho , ở bên ngoài cũng xem như là chỗ để che mưa, che gió, về sẽ hạnh phúc..."
"Nương, đối với nữ nhi ." Nhâm thị nhu thuận tựa vai Bạch thị, hai mắt nhắm khẽ , Nương , nữ nhi ở bên ngoài một cũng chút bất tiện... Có một , bởi vì chuyện ăn, đối phương liền thuê tìm đến cửa, đem tú phường của con phá hư...."
"Lại việc ?!" Không chờ Nhâm thị hết lời, Bạch thị lập tức đỡ con gái dậy, kinh ngạc hỏi, "Đã báo quan ? Chuyện lớn như con báo về nhà hả? Nhà chúng tuy là dạng đại phú đại quý, nhưng cha con gì cũng giao thiệp rộng....Con thương ?" Nói đến đây, Bạch thị nghẹn ngào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-nong-thon-nhan-roi/chuong-174-chuan-bi-viec-vui.html.]
Nhâm thị an ủi Bạch thị một phen, chờ Bạch thị bình tĩnh , Nhâm thị mới giải thích: "Nương, hãy con hết. Lần đó đúng là quá nguy hiểm, điều bởi vì Tín Lương chạy đến ứng cứu, nên con mới thoát khỏi nguy hiểm."
Nói đến đây, tâm tình Nhâm thị càng thêm kích động, nàng mẫu : "Nương, nếu , con gái sớm đánh thương, lúc đó đem con gái bảo vệ trong lòng, còn chính thì đánh, con gái vì thế mới thương"
"Đều hoạn nạn thấy chân tình... Cậu đúng là một tài giỏi!" Bạch thị khi chuyện, hảo cảm với Triệu Tín Lương tăng thêm vài phần.
Lúc hai con chuyện với , bên ngoài nha đến báo đến giờ dùng cơm, hai dậy, chuẩn đến phòng ăn dùng cơm.
Vừa đến cửa, Bạch thị nắm c.h.ặ.t t.a.y con gái, chần chờ một lát, mới mở miệng chuyện khác: "Có chuyện ... Vốn là nương với con, nhưng mà, thấy con bây giờ an , nghĩ đến những chuyện đều Nhâm thị mẫn cảm, thấy mẫu úp úp mở mở, cũng đoán là chuyện gì .
vì chủ động dò hỏi: "Là chuyện bên "?"
'Bên chính là nhà chồng của Nhâm thị.
Bạch thị gật đầu, vùng lông mày nhíu chặt : "Trần công qua đời, là chuyện ba tháng ."
Trần công là cha ruột của chồng Nhâm thị, cũng là cha chồng nàng. Ông là tệ, chỉ là sai lầm lớn nhất đời ông là sinh một đứa con trai nên .
Từ khi Bích Lăng chết, Nhâm thị đối với Trần gia càng thêm oán hận, nhưng cuối cùng, lúc đối mặt với Trần công, nàng cũng mềm lòng, tha cho ông một con đường sống.
Chỉ là, gia đạo sa sút, nhân ly tán, Trần công nhiễm bệnh giường, ngẩn ngơ đó, mấy năm miễn cưỡng gượng dậy nhưng chỉ là một cái xác hồn mà thôi.
Bây giờ thấy tin Trần công qua đời, Nhâm thị chút kinh ngạc, hơn nữa cũng cảm thấy bình thường, dù đó cũng là chuyện trong dự liệu.
"Chết sớm một chút cũng ." Cuối cùng, Nhâm thị bình tĩnh Bạch thị gật đầu, nắm tay con gái khỏi phòng, cảm khái : "Đã từng là bạn hữu mấy năm, lúc nhỏ chơi với , lớn lên đến lúc già , kết cuộc như ..Thế sự khó đoán."
Đi đến phòng ăn, Triệu Tín Lương và Nhâm Trường Dĩnh đang trò chuyện vui vẻ, lúc đầu Triệu Tín Lương còn miễn cưỡng duy trì tư thái hào hoa phong nhã, điều quá tự nhiên, nên còn ý nghĩ duy trì hình tượng nữa, khôi phục tính cách thật của . Không nghĩ đến, Nhâm Trường Dĩnh ngược càng thích sự chân thật của Triệu Tín Lương.
Mà hai đứa nhỏ, nhất là Triệu Hoằng Lâm đang ngay ngắn ghế, khẽ mím môi, lúc nào tỏa khí chất tuấn dật trọng, Nhâm Trường Dĩnh Triệu Hoằng Lâm đứa nhỏ giống khi còn trẻ, cũng cùng thằng bé hữu duyên!
Triệu Tương Nghi thì cùng mấy nha , bà tử trò chuyện, ai nấy đều thích vị tiểu thư hoạt bát, đáng yêu dễ gần .
Bạch thị và con gái bước thấy tràng diện náo nhiệt như thế, khỏi , thỏa mãn bước đến trêu chọc Triệu Tương Nghi.
Ở Xuyên Bình ba ngày, tất cả thập phần vui vẻ, Triệu Tín Lương chiếm sự yêu mến của nhị lão Nhâm gia, Triệu Hoằng Lâm ít trưởng bối cùng thế hệ thậm chí còn tiểu nha ưu ái, tán thưởng, Triệu Tương Nghi thì càng cần , cũng từ khi nào, là do tính tình từ đến giờ của chính , mà mới ở đây ít ngày, quen thuộc với nha , bà tử, quản sự trong phủ , khi , ai nấy trong phủ đều luyến tiếc tiểu nhân nhi cho .
Chờ đoàn về đến trấn Thanh Hà, là ngày tám tháng tám .
Hôn kỳ của Nhâm thị và Triệu Tín Lương càng cận kề, tháng mấy ngày ngày mười lăm tháng tám đều là ngày , nên quyết định chọn ngày mười tháng tám.
Chỉ hai ngày, vẻ quá đột ngột.
Song cũng thể xem thường, Phương thị ở trấn Thanh hà sớm chuẩn xong hết, chỉ còn kém bày tiệc nữa thôi. Lo lắng cả hai đều là thứ hai thành hôn, thể giống như đầu, phô trương trắng trợn , đến lúc đó khiến cho chê , cho nên chỉ bày ba, bốn bàn là , chỉ mời thích, cùng vài uy vọng và bạn bè thuộc.
Triệu Tín Lương vốn đề nghị tổ chức ở Thiên Hì Lâu, như khí phái mất vẻ trang trọng, nhưng bởi vì là kết hôn thứ hai nên đành xin
Nhâm thị, cho nên cho Nhâm thị một hôn lễ đơn giản nhưng kém phần long trọng, cho nàng nở mày nở mặt.
Chẳng qua, Nhâm thị để ý đến điểm , nàng cũng né tránh, dù cũng là thứ hai kết hôn, thể lấy Triệu Tín Lương chính là vạn hạnh trong bất hạnh.
Càng cho Triệu Tín Lương buồn .
Hôn kỳ tới gần, một buổi tối tháng tám, Nhâm thị bỗng nhiên một quyết định lớn.
Nàng lấy bộ tiền tiết kiệm mấy năm nay bộ giao cho Triệu Tín Lương, ở trấn Thanh Hà mua một ngôi nhà lớn cho nàng, bọn nhỏ và hai lão nhân gia đó ở.
Triệu Tín Lương đồng ý, an ủi: "Tuy giờ , nhưng hứa sẽ đem đến cuộc sống ấm no cho cả nhà, nếu như dùng tiền của nàng, đây thành cái gì?"
Tính tình Nhâm thị mạnh mẽ, đối mặt với ý tứ của Triệu Tín Lương, cũng chịu yếu thế: "Cái gì mà tiền của , chúng là một nhà, tiền của chung ư? Hơn nữa, là nữ nhân nên coi thường tiền của đúng , tiền do nữ nhân như kiếm đấy, thì nào?"
"Nói là , nhưng thể dùng..." Triệu Tín Lương đối mặt Nhâm thị bưu hãn, chỉ thể cúi đầu thấp giọng thì thào.
"Nhà thì vẫn mua, chúng cố hết sức cho bọn nhỏ một nơi thật để bình an trưởng thành" Nhâm thị bình tĩnh , sắc trời còn sớm, nàng một chuyện khiến cho Triệu Tín Lương há miệng thật lớn, "Thật dám giấu, đem nhà ở bán , bởi vì nghĩ lúc thành xong, thể dọn ở cũng , nhưng suy nghĩ , thấy tòa nhà quá nhỏ, một ở thì thấy rộng, nhưng nếu chuyển thì quá nhỏ. Cho nên liền bán nhà , lấy tiền đó gom với tiền tích góp, cũng đủ để mau một tòa nhà lớn trấn.
"Nàng nàng bán nhà?" Chờ Nhâm thị xong, Triệu Tín Lương trố mắt líu lưỡi Nhâm thị.
Triệu Tín Lương xoa xoa trán của , trong mắt tràn đầy áy náy, cuối cùng nắm c.h.ặ.t t.a.y phương thị: "Xin ... Bởi vì mà nàng sống khổ như ... Ta từng qua sẽ để cho chịu khổ, xin , là ."
"Sao nghĩ ?" Nhâm thị dựa lòng Triệu Tín Lương, "Ta vui còn kịp nữa là, cũng nghĩ rằng chịu khổ."
"Được , ở đây tổng cộng là ba trăm lượng bạc, hãy giữ , chúng tuy hai mà một." Nhâm thị ngọt ngào .
Triệu Tín Lương vẫn như cũ kiên trì chịu lấy, đưa bọc bạc lớn cho nàng, đó kéo nàng đến ngăn tủ đầu giường, mở , từ bên trong lấy một cái hộp nhỏ.
Hộp khóa, lạch cạch một tiếng liền Triệu Tín Lương mở , lấy một tấm ngân phiếu từ bên trong , đưa cho Nhâm thị : "nàng xem, ở đây tổng cộng là năm trăm lượng, là mấy năm nay cực khổ tích góp , khi mở Thiên Hi Lâu cũng tốn ít tiền, điều vốn đang . Ta còn tính toán, chịu khổ thêm một năm, để Thiên Hi Lâu phát triển thêm, sang năm sẽ tìm mua một tòa nhà, chân chính ở trấn Thanh Hà an cư lập nghiệp.
"Hảo, đồng ý suy nghĩ của ." Nhâm thị hai lời liền ủng hộ quan điểm của Triệu Tín Lương
Triệu Tín Lương lắc đầu, nắm tay Nhâm thị, chân thành :
" vì nàng liền đổi chủ ý." Thấy Nhâm thị vô cùng kinh ngạc, Triệu Tín Lương nhếch miệng , "Tiền thể kiếm , nhưng nhân thì chỉ một. Cả đời chúng cố gắng kiếm tiền, chính là đem đến cuộc sống nhất cho , nếu chỉ vì lo cho sinh ý mà quan tâm đến cảm thụ của , chẳng là ngược với ước nguyện ban đầu ư?"
"Đến lúc đó tiền kiếm nhiều hơn cũng còn ý nghĩa nữa? Vẫn là ở bên cạnh , cho dù cuộc sống quá như mong ... Dựa theo sách mà , cái gọi là 'Cái bù đắp đủ cái mất'?" Triệu Tín Lương xong, đột nhiên ôm Nhâm thị thật chặt, "Ta nhất định thời thời khắc khắc nhớ kỹ, ở trong lòng gia đình ở vị trí thứ nhất, còn tiền tài chỉ là vật ngoài ."
"Huynh..." Nhâm thị cảm động, nước mắt chực tràn.
Triệu Tín Lương tiếp tục : "Là nàng nhắc nhở . Tuy rằng đây là đầu tiên chúng thành , nhưng chúng đều coi trọng đối phương, nàng suy nghĩ chu đáo, lúc nên mau một căn nhà lớn cho dọn ở, cùng sống một mái nhà thật vui vẻ, thật . Thế nhưng, dùng tiền mà nàng khổ cực kiếm , chuyện , giao cho là ."
"U." Nhâm thị ôm Triệu Tín Lương thật chặt, lúc đây, nàng hạnh phúc khó thể nên lời.
"Tốt lắm, ngày mai chúng xem nhà, chờ chọn xong , thì bắt đầu sửa chữa, tin chắc bao lâu là thể ở , còn đưa cha đến trấn , lão nhân gia khẳng định hài lòng vô cùng." Triệu Tín Lương đem cằm đặt lên đỉnh đầu Nhâm thị, giọng ôn nhu vô cùng.
Nhâm thị rũ mi mắt, dựa Triệu Tín Lương, ngửi thở chất phác đến từ đàn ông .