Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi - Chương 199: Niên Thế Hữu trúng kế
Cập nhật lúc: 2024-11-21 13:16:22
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Huyện Nghi Dương, Trương chưởng quỹ tìm đến cửa, học , Niên Thế Hữu dám chậm trễ, mặc dù Trương chưởng quỹ đến đột ngột nhưng đón tiếp nồng hậu.
“Mấy ngày nay Niên lão bản cung ứng hàng cho , giá cả chăng, thật tệ.” Trương chưởng quỹ xuống, liền lia lịa tán dương.
Niên Thế Hữu xong trong lòng vui rạo rực, ngoài miệng cung kính : “Đây cũng là Trương chưởng quỹ tạo cho cơ hội.”
“Niên lão bản khiêm tốn .” Trương chưởng quỹ khẽ nhấp một ngụm , Niên Thế Hữu , “Chúng cùng hợp tác buôn bán cũng một thời gian, bởi tin tưởng ông, cho nên bây giờ tin , liền nghĩ đến ông đầu tiên.”
“A? Là chuyện gi?” Niên Thế Hữu , hai mắt ánh mắt Trương chưởng quỹ kính trọng hơn vài phần.
“Là như vầy, buôn bán ở huyện Giang Ninh sinh ý lớn, dự định mơ thêm một hiệu thuốc nữa nhưng mà mà nhiều hàng tích trữ, mua ở huyện Giang Ninh nhất định là , tìm ở nông thôn cung cấp, cũng quá chậm, nên tự đến đây mua để kịp khai trương...... Cho nên, đến đây liền nghĩ đến Niên lão bản đầu tiên.”
“Ai nha, thì xin chúc mừng Trương lão bản khai trương thêm hiệu thuốc, tiền tài cuồn cuộn, bốn mùa phát tài a” Ngay lập tức Niên Thế Hữu chúc mừng, trong lòng mừng rỡ vô cùng, nhưng dám biểu hiện quá đáng để đối phương thấy
“Ta quyết định, hiệu thuốc mới mở, nhóm dược liệu đầu tiên sẽ mua từ Niên lão bản, khi ăn định, sẽ giảm bớt lượng, lựa chọn vài nông hộ lấy hàng.” Trương chưởng quỹ xong, nâng chung lên uống một hớp, thấy Niên Thế Hữu đang nghiêm túc suy nghĩ cái vấn đề , đáy lòng khỏi hài lòng, dừng một chút, hỏi Niên Thế Hữu, “Không ý Niên lão bản như thế nào?”
“Số lượng dược liệu lớn”Niên Thế Hữu thở dài , mặc dù nhận khoản đơn đặt hàng , nhưng lượng quá khổng lồ,bảo trong một thời gian ngắn tìm một lượng dược liệu lớn thế đây? Bây giờ sảng khoái đồng ý, đến lúc đó hàng đưa , chẳng mất sạch danh dự ?
Muốn ăn thịt, nhưng cũng xem bụng chứa đủ .
Cho nên Niên Thế Hữu còn d.a.o động.
Trương chưởng quỹ thấy thế, ở một bên giựt giây : “Đây chính là lượng lớn, cũng suy tính thật lâu, mới quyết định đến tìm ông thương lượng, điều cũng chứng minh tín nhiệm ông.”
“ , đúng ” Niên Thế Hữu lập tức tỉnh táo, nghĩ tới giữa và Trương lão bản còn lợi ích lâu dài, nếu lúc bỏ đơn đặt hàng lớn , như Trương lão bản sẽ tìm hiệu thuốc khác, đến lúc đó quan hệ giữa và ông sẽ lạnh nhạt ít, thậm chí là mất một khách hàng lớn .
Thay vì đem miếng thịt béo cho khác, bằng ăn, ăn quá no so với đói c.h.ế.t con hơn.
Nghĩ đến đây, Niên Thế Hữu sảng khoái : “Ta vui lòng giúp Trương lão bản chuyện .” Song, lát nhíu mày sầu khổ , “Chẳng qua là, lượng hàng lớn như , thể cho chút tời gian thu thập ?”
“Cái đơn giản, chỉ cần ông nguyện ý giúp , thể cho ông một chủ ý .” Trương chưởng quỹ thấy Niên Thế Hữu d.a.o động, lập tức rèn sắt khi còn nóng .
Niên Thế Hữu , như nhặt trân bảo, mừng rỡ như điên mà hỏi: “Chuyện này là thật? Vậy thì đa tạ Trương lão bản thành , xin một chút”
Trương chưởng quỹ thầm châm chọc, điều mặt vẫn giữ nghiêm túc: “Niên lão bản ở Nghi Dương thế lực lớn, ông ba hiệu thuốc, đề nghị ông tạm thời đem dược liệu của ba tiệm thuốc chuyển giao cho , nếu như còn đủ, liền đến hiệu thuốc khác để mua. Ông yên tâm, sẽ dùng giá cao để mua dược liệu, hơn nữa khi trả hết hoá đơn đặt hàng sẽ đưa cho ông một phần tiền cọc, bảo đảm vạn vô nhất thất.”
Thấy Niên Thế Hữu xong biện pháp , mặt lộ vẻ hồ nghi, Trương chưởng quỹ liền chỉ ngay chỗ của biện pháp thiết kế.
Quả nhiên, sắc mặt Niên Thế Hữu hơn nhiều, chẳng qua là, chuyện cũng là chuyện tính mạo hiểm, còn chút do dự.
“Nếu Niên bản cảm thấy miễn cưỡng, cũng ép ông, thích khó khác.” Trương chưởng quỹ dậy chuẩn , bực , “Ông yên tâm, chuyện hợp tác al2m ăn giữa chúng at vẫn còn, chỉ là ——”
“Khoản buôn bán lớn , đành để cho khác .”
Nghe xong câu cuối cùng , Niên Thế Hữu chấn động, kinh ngạc ngẩng đầu lên Trương chưởng quỹ, chốc lát , như hạ quyết tâm mạo hiểm một , chắc chắc : “Tốt, tin Trương lão bản còn tin ai đó”
Tính tính toán toán, hợp tác ăn với lão bản mắt một năm, hai bên đều giữ chữ tín đầu, hơn nữa Trương lão bản là tệ, chỗ ông chuyện gì đều nghĩ đến đầu tiên, nếu như khúm núm, sợ c.h.ế.t đáp ứng, chẳng lên rằng thành ý?
Mặc dù ngoài miệng quan hệ ăn như cũ, nhưng thực tế, khi ông áy hợp tác ăn ới hiệu thuốc khác, thì tất cả sẽ như cũ ?
Tâm tư của Niên Thế Hữu bách chuyển thiên hồi, thấy Trương chưởng quỹ vẫn tin tưởng quyết tâm của , kiên định : “Trương lão bản, Niên Thế Hữu nay sẽ , đáp ứng ông, cũng sẽ đổi ý “
Trương chưởng quỹ xong, mới thả lỏng .
Híp mắt : “Niên lão bản đúng là sảng khoái, cũng ngại.” Nói xong, móc trong n.g.ự.c một xấp giấy, để mặt Niên Thế Hữu, “Ông xem, chỗ là tiền đặt cọc, cùng với tờ giấy ghi dược liệu cần.”
Niên Thế Hữu cầm tờ danh sách một chút, sơ qua cũng ít dược liệu, hơn nữa lượng cũng lớn kinh .
Hắn cẩn thận cất tờ danh sách, gật đầu một cái cam kết: “Hảo, rồi, bây giờ, bây giờ sẽ bảo thuộc hạ chuẩn dược liệu, đủ, sẽ đến mua ở các cửa hàng khác, chờ chuẩn , thì sẽ phái nười đưa đến chỗ ông.”
“Ừ, xin nhờ Niên lão bản, hảo ý của ông, sẽ quên.” Trương chưởng quỹ hài lòng ,chỉ ngân phiếu bàn , “Chỗ tổng cộng là ba trăm lượng bạc, ông cầm , đây là tiền đặt cọc, để lúc ông mua dược liệu thể xoay sở , chờ ông gom đủ hàng , sẽ theo cam kết trả hết tất cả tiền hàng.”
“Trương lão bản cũng xa lạ quá , chúng hợp tác lâu, còn để ý chút điểm ư.” Niên Thế Hữu vỗ nhẹ vai Trương chưởng quỹ,”Xem như ông đưa tiền đặt cọc, cũng sẽ chuẩn hàng tích trữ cho ông thôi.”
“Ừ, phiền ông, chuyện hiệu thuốc mới, thật chút bận rộn, thể ở Nghi Dương lâu , ngày khác rảnh rỗi, sẽ tự tới Nghi Dương bái phỏng.” Trương chưởng quỹ .
Niên Thế Hữu thấy ông đúng là bận rộn, giữ , cung kính tiễn đến cửa huyện Nghi Dương
Chờ Trương chưởng quỹ rời khỏi Nghi Dương, cũng về huyện Giang Ninh , ngược là rẽ hướng đến trấn Thanh Hà.
Triệu Hoằng Lâm sớm ở trấn Thanh Hà chờ ông .
Vào cái ngày Trương chưởng quỹ rời huyện Giang Ninh đến Nghi Dương, Triệu Hoằng Lâm tâm thần yên chờ tin tức Trương chưởng quỹ.
Trương chưởng quỹ đến trấn Thanh Hà, nghỉ ngơi, trực tiếp tìm Triệu Hoằng Lâm, hai bàn tiếp bước tiếp theo của kế hoạch.
“Bên đáp ứng.” Trương chưởng quỹ trực tiếp tuyên bố kết quả.
Căng thẳng trong lòng Triệu Hoằng Lâm buông lỏng, thở nhẹ một , khoé miệng cong lên: “So với tưởng tượng đơn giản hơn, điều đây cũng là kết quả mà chúng dự mưu trong mấy năm qua.”
Trương chưởng quỹ gật đầu: “Ừ, vì mở hiệu thuốc ở huyện Giang Ninh, cũng bỏ ít tiền, đó hợp tác với Niên Thế Hữu, tiền bỏ càng nhiều.”
“Không , nhanh chúng mà thể lấy bộ, ?” Trong mắt Triệu Hoằng Lâm hiện một tia hung hiểm.
Trương chưởng quỹ cũng quen với một Triệu Hoằng Lâm như , chỉ tiếp tục : “Trừ việc khuyên , một ít công phu , quá trình còn tiến hành tương đối . Hắn bây giờ tín nhiệm , còn nữa đưa cho thêm ba trăm lượng tiền đặt cọc, nhất định sẽ chuẩn cho chúng hàng .”
“Hừ, chờ chúng lấy hàng, chính là lúc bại danh liệt.” Triệu Hoằng Lâm lạnh lùng , “Quả thật, trong tay ba hiệu thuốc, còn ứng phó với hiệu thuốc chúng mới mở gần đó, vẫn dư sức thừa, nhưng dược liệu danh sách đa đều khan hiếm,cho dù ba hiệu thuốc, cũng thể cung cấp đủ lượng, vẫn tốn tiền hiệu thuốc khác gom góp. Cho nên, một khi chúng thu hàng, trong thời gian ngắn cũng khó mà bù chỗ thiếu hụt, chờ lúc dùng bạc, phát hiện trong nhà nội gián, cái loại tư vị đó, nhất định sẽ cả đời khó quên.”
“Cho nên, tính toán thời gian, tháng Bảy,mới thể kết thúc.” Trương chưởng quỹ tổng kết .
“Ừ, so với suy tính của còn nhanh hơn chút, đến lúc đó nhất định quên ông giúp mấy năm nay, chờ xử lý xong Niên Thế Hữu, tiền chỉ cầm ba thành, còn tất cả thuộc về ông, chỉ thu tiền vốn thôi.”
“Này thể chứ, thể cầm nhiều như ?” Trương chưởng quỹ cũng là ham lợi mắt, nếu Triệu Hoằng Lâm cũng sẽ hợp tác với ông lâu thế.
Nhìn thấy biểu hiện của ông , Triệu Hoằng Lâm khỏi lắc đầu một cái : “Những thứ đều là của ông. Tốt lắm, nên tất cả , ông vất vả , nên trở về nghỉ ngơi cho , bao lâu nữa, mục đích của chúng sẽ đạt thành.”
“Vâng! Thiếu gia, .” Trương chưởng quỹ dậy, vội vã .
Đang lúc, Triệu Hoằng lâm thở phào nhẹ nhõm thì giọng của Triệu Tương Nghi từ phía truyền đến: “Ca ca, kết quả thế nào, còn lừa ? Hiệu thuốc ở huyện Giang Ninh kỳ thực mở từ mấy năm ? Không giống như , là năm mới mở, rốt cuộc còn giấu bao nhiêu chuyện đây?”
Triệu Hoằng Lâm giật , xoay Triệu Tương Nghi, thấy mặt nàng đầy chữ bất đắc dĩ cùng thất vọng.
“Lần lén chuyện.” Giọng Triệu Hoằng Lâm dần dần lạnh xuống, chẳng qua đối với ngoài thì khẩu khí … Khẩu khí , mang chút dịu dàng đối với tiểu .
“Muội lén, chỉ là mới qua bên , vô tình thấy thôi.” Triệu Tương Nghi phản bác, tiếp tục đề tài cũ, “Huynh còn tính lừa gạt bao lâu nữa? Theo lời , Niên Thế Hữu bên sẽ nhanh táng gia bại sản ?”
“Huynh khẳng định với , nếu chuyện bất ngờ xảy , sẽ là thế.” Triệu Hoằng lâm băng ghế, kêu Triệu Tương Nghi tới đây, “Chuyện sẽ nhanh kết thúc, đừng truy cứu thêm. Đây là thành quả nhiều năm mà sắp đặt, sắp tới sẽ thành công, xảy chuyện ngoài ý , cho nên cho cha nương , tránh bức dây động rừng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-nong-thon-nhan-roi/chuong-199-nien-the-huu-trung-ke.html.]
“Kia, sẽ xử lý với nữ nhân đó?”Đột nhiên Triệu Tương Nghi nghĩ đến kết quả của Lã thị.
“Để cho bà nếm quả đắng .” Triệu Hoằng Lâm thẳng thắn trả lời , “Tốt lắm, chúng cái , đúng , hỏi một chuyện.”
“Ừ, hỏi .” Triệu Tương Nghi cũng bàn đến đề tài đó nữa, nhưng nàng rõ tính tình Triệu Hoằng Lâm,cho nên cũng thêm gì.
Thật thì về chuyện Niên Thế Hữu, Triệu Tương Nghi cũng giống như Triệu Tín Lương, đem phần suy nghĩ đều đặt cho gia đình , cho nên, từ đầu chí cuối, vẫn kiên trì báo thù lấy công đạo cũng chỉ Triệu Hoằng lâm mà thôi.
Hắn như thế, mới càng cho nàng đau lòng.
(Bạn đang truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn những ph1ut giây truyện vui vẻ ^^)
“Uhm......” Triệu Hoằng Lâm buồn bực, cuối cùng , “Gần đây chuyện với Uyển Dao ? Có cảm thấy cô khác ?”
“Uyển Dao tỷ tỷ?” Triệu Tương Nghi ngờ Triệu Hoằng Lâm hỏi cái , trong lúc nhất thời cũng , suy nghĩ một chút, thật, “Muội cũng rõ, nhưng mà một , cảm thấy tỷ kỳ quái.”
“Hử?”
“Chính là khi Vi tỷ tỷ , Vi tỷ tỷ khi đó một cái túi hương, liền tiến cử Uyển Dao tỷ tỷ, khen tài nghệ thêu thùa tỷ . Chẳng qua là vì a, lúc hai gặp mặt, cảm giác tự nhiên, chủ yếu vẫn là lời của Uyển Dao tỷ tỷ...... Trời ạ, cũng nên như thế nào, chính là cảm thấy là lạ.”Triệu Tương Nghi lúc còn ý thức , Trần Vi và Tề Uyển Dao trở thành tình địch của .
Triệu Hoằng Lâm khác.
Hắn trời sinh nhạy cảm, hơn nữa khi Tề Uyển Dao cũng nhắc tới Trần Vi, cho nên khi Triệu Tương Nghi thế, trong lòng tự nhiên vấn đề là ở .
“Ừ, .” Triệu Hoằng Lâm gật đầu một cái, mười ngón tay lượt đan .
“Hai đó? Đã xảy chuyện gì ?” Triệu Tương Nghi nhịn chủ động hỏi.
Triệu Hoằng Lâm lắc đầu một cái: “Không , quan tâm một chút mà thôi.”
Hạ tuần tháng sáu, Niên Thế Hữu bên gom góp xong dược liệu cho trương chưởng quỹ, Trương chưởng quỹ dẫn theo Hỏa Kế tự đến Nghi Dương lấy hàng.
Có điều gặp, hai hàn huyên qua , Trương chưởng quỹ mặt lộ vẻ sầu khổ tới Niên Thế Hữu thở dài : “Niên lão bản, thế sự vô thường, thời gian hiệu thuốc ở huyện Giang Ninh của đột nhiên gặp hoả hoạn, cho trong một đêm cơ hồ hai bàn tay trắng, bây giờ thể mở hiệu thuốc mới......”
“Hả? Tại thể như ” Niên Thế Hữu vạn phần kinh ngạc Trương chưởng quỹ, tiền của thâm hụt nhiều vì lượng dược liệu trong nhà kho, phần lớn là dược liệu trân quý, đều là do cầu các hiệu thuốc xung quanh bán cho để gom góp đủ lượng dược liệu, chỉ chờ đối phương tới đây giao tiếp để lấy tiền bổ khuyết chỗ trống, bây gờ đột nhiên xảy biến cố lớn như thế, tìm ai để đòi khoản tiền lớn đây?
Vì thể gom đủ hàng , dùng biện pháp, chỉ tận dụng tiền vốn vòng của ba hiệu thuốc, còn dùng đến tiền tích trữ riêng của ...... Đột nhiên xảy chuyện như thế, thì những dược liệu trong tay xử lý thế nào đây? Trong thời gian ngắn thể kiếm nhiều tiền thế , thiếu hụt một khoản tiền lớn, ba hiệu thuốc lập tức sẽ xuất hiện hiện tượng tiền vốn đủ.
Trương chưởng quỹ Niên Thế Hữu hốt hoảng luống cuống đủ , gia bộ e ngại mở miệng an ủi: “Đừng nóng vội, đừng nóng vội Niên lão bản, ông hãy .”
“Chúng coi như là bạn , bên chỗ tuy xảy chuyện lớn, mặc kệ như thế nào, cũng thể kéo ông xuống nước theo. Ta suy nghĩ, liền bán nhà của , gom đủ hai trăm lượng bạc, định đưa cho ông, để cho ông trong thời gian ngắn lấy vốn...... Nếu như Niên lão bản tin tưởng …, liền lấy hai trăm lượng cứu lửa , đó để lấy hàng tích trữ vòng vốn bên chỗ , cờ việc buôn bán từ từ định, sẽ đem tiền hàng thứ nhất trả hết”
Niên Thế Hữu do dự suy nghĩ.
Nếu thật theo như , đúng là chút mạo hiểm, ngộ nhỡ việc buôn bán của ông chuyển biến , như tiền ông thiếu cho khi nào?
là...... Nếu như theo, như hàng bây giờ? Mình nên nơi nào duy nhất tiêu đây? Trong thời gian ngắn thể thu hồi vốn, hiệu thuốc của cũng đang nguy cơ đóng cửa.
Hắn lúc như đang cưỡi hổ thể leo xuống.
“Thiên tai nhân họa chúng cũng thể tránh...... Đột nhiên xảy chuyện như , chút ứng phó kịp. Trương lão bản, nên mới đây......” Niên Thế Hữu sầu mi khổ não .
“Đây cũng là mong , ai, đêm đó Thiên Lôi đánh trúng trong hiệu thuốc ai, ứ như thế mà bắt lửa, đem dược liệu của , tiền bạc trong đó đều đốt hết sạch...... Lúc nà cơ hồ hai bàn tay trắng rồi, chỉ còn hai trăm lượng bạc , cùng một chút xíu tiền để dành, những thứ dược liệu đủ để xây cửa hàng, thu vốn...... Niên lão bản, nếu như ông tin tưởng , theo lời , cũng nghĩ cái biện pháp nào giúp ông giảm gánh nặng..... Bởi vì lúc thật nhiều bạc như .” Trương chưởng quỹ tận lực vẻ .
Niên Thế Hữu tiếng ầm ầm trong đầu, hoặc là đáp ứng yêu cầu của ông , giải từ nguy cơ đầu . Hoặc là đem hàng tự xử lý...... Biện pháp thứ hai hiển nhiên cho tuyệt vọng một chút.
Nếu chọn biện pháp đầu, lẽ còn hi vọng...... Nếu lựa chọn biện pháp , tương đương với thừa nhận phương diện ăn trò trống gì.
Niên Thế Hữu ảo não vì cái quyết định ban đầu của , nếu mạo hiểm như , lẽ cũng sẽ rơi tình cảnh hôm nay.
“Niên lão bản? Bằng lương tâm mà , một năm qua, chiếu cố ông nhiều, bây giờ gặp khó khăn, chẳng lẽ ông trơ mắt rơi hiểm cảnh? Nếu như ông chịu vươn tay giúp , tin lời .., cam đoan với ông, chỉ cần trong vòng một tháng , sẽ kiếm tiền của hàng trả cho ông” Trương chưởng quỹ cho Niên Thế Hữu bất cứ chút do dự nào, lúc nếu nắm chắc, chuyện càng kéo dài chỉ sợ đêm dài lắm mộng.
“Trong vòng một tháng? Đây cũng quá khoa trương .” Niên Thế Hữu hiển nhiên trong lòng chút lo sợ.
“Ta nguồn tiêu thụ.” Trương chưởng quỹ tràn đầy tự tin , “Biết huyện Giang Ninh một hội thương nghiệp chứ? Trung tuần tháng , sẽ chính thức nhập hội, đến lúc đó cùng với trong hội quen, quan hệ hợp tác , chẳng lẽ sợ nguồn tiêu thụ ? Huống chi, danh dự của ở huyện Giang Ninh giờ tệ, cái Niên lão bản là hiểu rõ mà, đúng ? Nếu trong vòng một tháng lấy nhiều tiền như , sẽ mượn các của , cũng sẽ đem tiền trả cho ông nhưng hôm nay thì , bọn họ bộ dáng thất bại của , chúng ai cũng thể diện, tôn nghiêm và cảm thụ của , niên lão bản hiểu chứ?”
“Cái hiểu......” Niên Thế Hữu giống như lời của Trương chưởng quỹ kích động, coi như ông cố ý trì hoãn thời gian trả tiền, đúng là thiên tai nhân họa khiến ông ứng phó kịp, mới còn hoài nghi ông , đúng là chút quá mức, dầu gì gần một năm giao tình, hơn nữa ông xưa nay cũng sảng khoái hào phóng.
Nghĩ như , sắc mặt Niên Thế Hữu hòa hoãn nhiều.
Trương chưởng quỹ thấy chuyện hi vọng, tiếp tục giựt giây : “Hai trăm lượng ông cầm , lúc thật cần ông trợ giúp, hi vọng ông thể thể thành cho , chờ việc buôn bán định , nhất định cám ơn ông, sẽ xem ông như là ân nhân cứu sống .”
Niên Thế Hữu mở to mắt, kinh ngạc mà Trương chưởng quỹ.
Quay đầu một đống lớn dược liệu rầu rĩ vui...... Thay vì để một đống dược liệu chồng chất mốc meo, chẳng bằng đưa cho bán, như chừng còn thể cứu thoát khỏi hiểm cảnh.
“Vậy...... Chúng ước định ” Niên Thế Hữu ý định động, , “Cũng là tin ông, chỉ là để ông mang một lượng lớn dược liệu như , trong lòng thật yên, bất an vô cùng. Trương lão bản, ông thông cảm cho , cũng là dân buôn bán, trong nhà còn nhiều nuôi sống, chịu sóng gió. Số dược liệu là tốn nhiều tiền mua , giả như thật xảy điều gì sơ xuất, vạn vạn dám nghĩ tới hậu quả .”
“Ước định gì?Ông , thể tiếp nhận.” Trương chưởng quỹ ở trong lòng lạnh, cái tính là đần nha.
“Ừ...... Sau khi đem hàng , ông đáp ứng , vô luận như thế nào nhất định trong vòng một tháng đem tiền hàng trả sạch, bất kể ngươi buôn bán thu hồi vốn , cho dù ông vay tiền ai nữa, cũng đem tiền hàng trả hết. Chỗ hao hụt nhiều, ông thông cảm” Niên Thế Hữu lời ít mà ý nhiều ý nghĩ của .
Trương chưởng quỹ chút do dự đáp ứng, đem hai trăm lượng ngân phiếu đưa cho .
Niên Thế Hữu cự tuyệt: “Thôi, ở đây còn chút tiền để dành, còn thể duy trì mấy tháng, hai trăm lượng ông cứ giữ cho , chờ ông lấy vốn, thì trả cho cũng muộn.”
Trương chưởng quỹ là ngờ Niên Thế Hữu đột nhiên hào phóng như , ngẩn , cảm kích : “Ai nha, cũng khách khí, bây giờ đúng thật là cần tiền để vốn, thật sự xin , đột nhiên xảy chuyện như thế, xin hứa với ông, một tháng , bất kể là tình huống thế nào, cho dù là táng gia bại sản, cũng sẽ đem tiền hàng trả cho ông”
“Chỉ miệng còn là yên lòng.” Niên Thế Hữu híp một đôi mắt, “Chúng lập cái chứng từ , bằng cứng mới . Trương lão bản, ông cũng đừng trách ngoan tâm, chẳng qua đây chuyện lớn, đổi là ngươi, ông cũng sẽ cẩn thận như .”
“Không thành vấn đề, chúng liền lập cái chứng từ, như cũng an tâm chút, thể cố kỵ chút nào dùng hàng , đỡ lo lắng sự tín nhiệm của ông đối với ” Trương chưởng quỹ sảng khoái , nhưng trong lòng âm thầm , tính tình như thế , khó trách trừ , khách hàng lớn khác,loại qua sông rút cầu như thế , trở mặt như chơi, chữ tín ?
Niên Thế Hữu bảo gã sai vặt lấy giấy bút, nhanh chóng xiết xong nội dung hiệp nghị, khi vết mực khô, đưa cho Trương chưởng quỹ một chút.
Trương chưởng quỹ mấy , thấy nội dung chủ yếu là, nếu trong vòng một tháng nhiều tiền để trả tiền hàng, thì hiệu thuốc và hiệu thuốc mới ở huyện Giang Ninh sẽ thuộc về Niên Thế Hữu, hơn nữa còn tiền hàng , tiếp tục thiếu, bất kể trâu ngựa cũng , ngoài liều mạng kiếm tiền cũng , tóm cũng trả sạch.
Lời quyết tuyệt như thế, may mà Trương chưởng quỹ chẳng qua là tới đây khiến Niên Thế Hữu trúng kế, nếu như bạn hợp tác ăn lâu dài với Niên Thế Hữu, hành động của Niên Thế Hữu thật đáng thất vọng.
“Hảo, cứ quyết định như .” Trương chưởng quỹ móc con dấu của , ấn mạnh giấy, duỗi ngón tay dính chút đất sét, in dấu tay lên.
Niên Thế Hữu hài lòng cầm chứng từ, đó Trương chưởng quỹ: “Thật là ngượng ngùng, khiến ông chê , nhưng ông cũng thông cảm cho nổi khổ tâm riêng của , đều là cuộc sống vất vả. Tốt lắm, Trương lão bản, bây giờ ông tể đem dược liệu .” Bây giờ, Niên Thế Hữu giống thường ngày, giữ Trương chưởng quỹ ở Nghi Dương chơi mấy ngày.
Trương chưởng quỹ ở trong lòng lạnh, đó phân phó hoả kế theo đến đưa hoá đơn nhận hàng.
Xe ngựa dần dần rời khỏi Nghi Dương, Niên Thế Hữu còn đang chìm đắm trong vui vẻ, còn , gỉai quyết xong một cái phiền toái, ngược mang đến cho đại nạn
Trước khi giông bão kéo đến, vạn sự vạn vật luôn luôn mang vẻ yên lặng hài hòa.