Cuộc Sống Trồng Trọt Giữa Núi Sâu Trong Ngày Tận Thế - Chương 471: Kẻ đến không thiện chí ---
Cập nhật lúc: 2025-11-23 01:49:09
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vừa về đến nhà, Triệu Diệp Thanh mở cổng sân , những lời quốc túy mà bao năm qua cô từng tuôn một tràng dài.
" thật sự là ... c.h.ế.t tiệt ... cái bọn ! Bọn điên !"
Triệu Diệp Thanh vẫn còn nghĩ quá về những . Cô cứ tưởng tiếng động của trực thăng dừng nhà thì nhà sẽ .
Vừa đẩy cửa mới phát hiện, cửa sổ phòng ngủ hướng sân của ngôi nhà, giá treo trong sân và cả một tấm pin năng lượng mặt trời đều b.ắ.n thủng bằng đạn!
Khiến Triệu Diệp Thanh xót xa vô cùng, cô chạy khắp sân để xem còn thiệt hại nào khác .
Mộc Hi đỗ xe xong đóng cổng sân , ngăn Triệu Diệp Thanh cho cô dọn dẹp kính vỡ: "Để , những chắc là ngang qua tiện tay bắn, cố ý dừng phá hoại, nếu thì thiệt hại còn nhiều hơn."
Triệu Diệp Thanh tức đến mức lông mày dựng , giọng đầy hỏa khí: "Lẽ nào còn cảm ơn họ!"
Mộc Hi dở dở an ủi cô, ném những mảnh kính vỡ trong tay tiến lên ôm cô lòng, một tay nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu cô để xoa dịu:
"Không giận giận, ý đó, chỉ là cô dễ chịu hơn thôi."
Triệu Diệp Thanh ý đó, chỉ là cơn giận trong lòng cô thực sự khó kiểm soát, kìm mà trút giận lên . Vừa thốt lời đó cô hối hận, giơ tay nắm chặt vạt áo bên hông , lí nhí : "Xin ..."
"Không ." Mộc Hi giữ vai cô kéo cô , cúi mắt cô, trán chạm trán cô, : "Bao năm nay chỉ hai chúng , cảm xúc của cô trút lên thì còn trút lên ai? mà, cô cố ý."
Giọng của bình thản và vững vàng, từng câu từng chữ chậm rãi , lập tức xoa dịu cơn giận và lo lắng trong lòng cô. Triệu Diệp Thanh bình tĩnh mới hỏi: "Chúng bây giờ?"
Mộc Hi nắm tay cô trở nhà, tiên dùng màng nhựa bịt kín cửa sổ phòng vỡ, tránh côn trùng bay , dọn dẹp mảnh kính vỡ sàn phòng, hai liền bệt xuống đất.
Sàn phòng là gạch men, cả hai đều giữ vệ sinh, cách một ngày lau nhà, sàn nhà sạch sẽ.
Mộc Hi sợ cô lạnh, kéo một tấm chăn cho cô lót , đó hai mới đối mặt bàn bạc.
Triệu Diệp Thanh phân tích: "Gần đây chúng gì đáng giá, thứ duy nhất đáng tiền là trạm xăng, nhưng chiếc trực thăng đó bay về phía đó, mà bay về hướng Vân Vụ Sơn, càng lúc càng xa, chắc là thật sự chỉ ngang qua."
Mộc Hi gật đầu: "Nếu họ dừng Vân Vụ Sơn, chúng sẽ thấy tiếng động, nhưng âm thanh đó là bay xa mà dừng , lẽ là ngang qua, còn một khả năng khác là khảo sát."
"Họ phát triển thế lực ở gần đây ư?" Tim Triệu Diệp Thanh đập thình thịch, giọng rõ ràng căng thẳng bất an.
"Không giống lắm, khu vực núi non trùng điệp, trừ khi trời, tuyến đường nào trực tiếp ngoài núi, trừ khi họ để mắt đến một mảnh đất nào đó gần đây, dùng trực thăng để tìm đường. Cũng thể họ khảo sát đường và địa điểm, mà là tài nguyên."
Trong núi tài nguyên gì quan trọng đến thế chứ?
Tim Triệu Diệp Thanh đập mạnh, cô thẳng dậy: "Lẽ nào là quặng?"
"Quặng đất hiếm!"
Triệu Diệp Thanh , Mộc Hi liền nhớ , ở cuối dãy núi Mai Sơn, gần hướng tây nam, một mỏ đất hiếm quy mô trung bình!
Chỉ là mỏ quặng đó cách nơi hai ở vài trăm kilomet, hai bao giờ nghĩ đến việc khai thác, cũng hầu như cần dùng đến. Kim loại phế thải ở khu du lịch gần đó đủ cho nhu cầu hàng ngày của hai , loại tài nguyên cao cấp đó hai lấy cũng dùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-trong-trot-giua-nui-sau-trong-ngay-tan-the/chuong-471-ke-den-khong-thien-chi.html.]
Đi bộ thì xa, đường sá hiểm trở, nhưng những lái trực thăng đến thì khác, chỉ cần họ tìm vị trí, đến đó chỉ tốn chút thời gian, mệt mỏi cũng nguy hiểm.
Xét từ hướng máy bay bay tới và vị trí mỏ đất hiếm trong trí nhớ của hai , nếu mục tiêu của đối phương thực sự là mỏ đất hiếm, thì thể họ sẽ còn bay qua đầu hai nữa.
Đây là kết quả nhất, nếu , dù xét về mặt nào nữa, hai cũng quá động.
Kế hoạch đảo lộn, hôm nay thể lấy đồ nữa. Để đề phòng bất trắc, chiếc xe đậu thảo nguyên hai cũng định động đến, cứ để yên đó. Lỡ họ , chiếc xe biến mất thì mới thực sự gây chú ý.
Một chiếc xe hỏng, còn thể sửa chữa và lái , điều phù hợp với hình tượng dân dã sinh tồn trong rừng sâu thiếu thốn vật tư mà hai xây dựng.
Cứ để họ nghĩ đó là một chiếc xe bỏ hoang đậu ở đó từ lâu .
Trước đây hai lái về chỉ một chiếc xe, tất cả đều phủ bạt lớn ở sân . Chiếc xe hỏng hôm nay là chiếc đầu tiên hai lấy từ khu du lịch về, còn đội xe và chiếc bán tải nhỏ vẫn còn nguyên vẹn.
Dù chiếc xe đó mất cũng thể chấp nhận, chỉ là đáng tiếc, xét cho cùng chúng đều là tài nguyên tái tạo .
Sau khi về nhà dọn dẹp xong, hai nghỉ ngơi trong phòng, cả, ngay cả bữa tối cũng cẩn thận đốt lửa, ăn qua loa tắt đèn ngay lập tức.
Tối đó cả hai đều ngủ ngon, nhắm mắt giường, nhưng thần kinh căng thẳng, luôn chú ý lắng tiếng động bên ngoài.
Một đêm tĩnh lặng.
Khu vườn và cánh đồng lúa mì bên ngoài vẫn giữ nguyên, ngoài cây chanh dây mới trồng thì loại cây trồng nào khác, mà những cây chanh dây còn nhỏ, bắt đầu bám giàn, từ cao xuống chắc cũng thấy rõ gì.
Cho dù rõ họ cũng sẽ để mắt đến.
Chỉ cần hai lộ diện.
Gà Mái Leo Núi
Quần áo khi Triệu Diệp Thanh tắm xong đều sấy khô bằng máy giặt chứ phơi ngoài trời, sợ nhỡ họ ngang qua, thấy quần áo phụ nữ đang phơi trong sân.
Suốt mấy ngày liên tục, mặt Mộc Hi hề ý .
mấy ngày nay còn thấy tiếng ồn ào đáng sợ đó nữa, tâm trạng Triệu Diệp Thanh dần hơn, cô đưa tay chọc hàng lông mày đang cau chặt của Mộc Hi,
"Thôi nào, họ , đừng lo lắng nữa, ."
Làm thể lo lắng , một khi những đó hứng thú với họ, những hậu quả thể đoán thì hai hầu như cơ hội chiến thắng.
Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y Triệu Diệp Thanh: "Hay là chúng chuyển nhà , chuyển rừng sâu, hoặc là trốn ?"
Thảo nguyên thực sự quá trống trải, một cái là thấy hết, đường rút lui nào để trốn thoát. Nếu chuyển núi hoặc tìm một nơi ẩn náu kín đáo hơn, giữa rừng núi mênh mông, khả năng tìm thấy sẽ ít hơn nhiều.
Dọn ? Triệu Diệp Thanh sững sờ, cô bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi đây, từng viên gạch ở đây đều do hai tự tay , dần dần từ gì đến hình thành như bây giờ.
Thật sự dọn thì thể ?
“Đến thôn trại ? Bên đó cũng dễ phát hiện. Hay là tìm một nơi khác? Nếu dọn thì đàn bò dê , thả chăn thì chắc nuôi nổi nữa… Dù nuôi cũng nhiều như , chỉ thể giữ hai ba con, còn Tiểu Hồng thì ? Nếu núi thì còn trồng trọt ?”