Cuộc Sống Trồng Trọt Giữa Núi Sâu Trong Ngày Tận Thế - Chương 487

Cập nhật lúc: 2025-11-23 01:49:25
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thời tiết

Hai bước sân, chiếc trực thăng.

Cửa trực thăng vẫn mở toang, máy bay màu đen quen thuộc, chính là chiếc trực thăng b.ắ.n nổ lốp xe của hai .

Tim Triệu Diệp Thanh đập thình thịch, ánh mắt sáng rực, giọng đầy vẻ phấn khích thể che giấu:

“Em thể lên thẳng ?”

từng trực thăng, đây cũng là đầu tiên cô thấy nó gần đến .

Mộc Hi lạ gì trực thăng, đây khi còn học, chuyên ngành sắp xếp cho lên trực thăng để mở rộng tầm mắt. Chiếc đỗ vững vàng như , đương nhiên thể lên thẳng.

Triệu Diệp Thanh cũng cần vịn, cô nắm lấy cửa khoang và nhảy lên.

Khoang máy bay lớn, nếu tính cả hình của gã béo đó, nhiều nhất thể chở bốn .

Triệu Diệp Thanh lên máy bay thì sờ sờ mó mó khắp nơi, kéo hai cái hộp lớn từ ghế.

Không chút do dự, cô mở ngay lập tức –

Một hộp quặng, một hộp đạn dược.

Quặng là gì thì cần cũng rõ, hai hứng thú với quặng, nhưng hộp đạn d.ư.ợ.c đúng là trúng ý họ.

Ngoài đạn s.ú.n.g trường, đạn s.ú.n.g lục, còn khá nhiều mìn, l.ự.u đ.ạ.n và ngòi nổ nhỏ.

Triệu Diệp Thanh dùng những thứ , còn Mộc Hi thì quen thuộc, một cái là giải thích rành mạch cho Triệu Diệp Thanh.

ngừng gật đầu, đợi đến khi Mộc Hi giải thích xong món cuối cùng cách dùng thế nào, Triệu Diệp Thanh đầy mong đợi hỏi:

“Vậy lái trực thăng ?”

Nụ của Mộc Hi cứng đờ ở khóe miệng, khẽ ho một tiếng, “Cái ... thì học qua.”

Nụ mặt Triệu Diệp Thanh cũng khựng , đây chẳng là môn bắt buộc ?

Mộc Hi giải thích với cô rằng cái trong các khóa học thông thường, “ đây sắp xếp lên máy bay để mở rộng tầm mắt, vì tò mò nên cũng học lỏm một chút từ phi công, chỉ là thử nghiệm thao tác mặt đất thôi, những thứ dùng để gì, chứ thực sự bay lên trời bao giờ.”

Chưa học qua thì dám để Mộc Hi lái, Triệu Diệp Thanh lập tức lắc đầu gạt bỏ ý nghĩ đó.

“Vậy thì thôi , thứ phức tạp lắm, bao nhiêu là đồng hồ nút bấm, còn xem hướng gió thời tiết gì đó nữa ? Hay là thôi .”

Nếu thứ mà thao tác , rơi từ trời xuống thì chỉ là thương thôi .

Mộc Hi cũng , thử, nhưng sẽ cố chấp, “Em yên tâm, sẽ mạo hiểm .”

Đám ch.ó trong nhà chạy loanh quanh cái vật to lớn xa lạ , còn nhảy lên trực thăng để xem, Triệu Diệp Thanh sợ chúng nhảy lên để ‘mùi’, nên xuống máy bay thì đóng cửa khoang .

Mới chỉ một buổi sáng trôi qua, trong nhà như chuyện gì xảy , nhưng dường như một sự đổi lớn.

Từ hôm đó, Mộc Hi mỗi sáng đều đến buồng lái nghiên cứu, còn lôi một cuốn sách từ ghế lái, trông giống như sách hướng dẫn sử dụng.

Chỉ là sách hướng dẫn máy bay, mà giống như một cuốn hướng dẫn lái nhỏ. Triệu Diệp Thanh lật xem, chút kiến thức cơ bản nào thì hiểu, e rằng phi công ban đầu của chiếc trực thăng cũng là một tay mơ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-trong-trot-giua-nui-sau-trong-ngay-tan-the/chuong-487.html.]

Ngày nào cũng sờ mó, sờ mó một tháng, Triệu Diệp Thanh tiếng cánh quạt đ.á.n.h thức một buổi sáng, phát hiện bên cạnh còn đó nữa, phía bên lạnh toát.

Cô trở bật dậy, đến bên cửa sổ sửa chữa ngoài.

Chiếc trực thăng đậu trong sân một tháng nhúc nhích, giờ đây chầm chậm bay lên khỏi mặt đất, đầu sang , hướng về phía đồng cỏ bay .

Gà Mái Leo Núi

Bay vài trăm mét thì dừng hạ cánh, xét về tốc độ máy bay, thì đây là cất cánh hạ cánh.

Mộc Hi đậu máy bay định xong về bên trong hàng rào gỗ, liền Triệu Diệp Thanh chạy tóm lấy.

“Sao bay là bay ngay ? Nguy hiểm lắm chứ.”

Mộc Hi dở dở : “Anh sẽ cất cánh nửa tháng nay , yên tâm, vẫn chút tự tin. Cũng xa, chỉ là đậu bên ngoài thôi, đậu ở trong chỉ cần khởi động cánh quạt là cây chanh dây con mọc của em sẽ thổi bay mất.”

Một tháng trôi qua, các loại cây trồng trong nhà mọc mầm non, dây chanh dây nhỏ cũng bắt đầu leo lên theo giàn.

Lý do thì cũng thể chấp nhận .

Trong bữa sáng, Triệu Diệp Thanh kìm hỏi: “Vậy thấy thế nào? Khó lái ?”

Mộc Hi c.h.ế.t vì sĩ diện, thành thật : “Không đơn giản, nhiều chỗ cần chú ý. Chỉ cần gây chú ý, thể bay lên một hai luyện tập, chắc vấn đề gì lớn.”

Khoảng thời gian hai thể yên tâm ở yên một chỗ, luôn lo lắng liệu ai đến báo thù . Đối với những kẻ bên ngoài mà , lẽ vài c.h.ế.t quan trọng, chủ yếu là mất một chiếc trực thăng.

Từ những quan sát đây của hai , tổ chức dường như chỉ một chiếc trực thăng . Lần khi nhóm đó đuổi theo, còn một câu ‘hôm nay thủ lĩnh đến’.

Chắc là đại ca của bọn họ, hoặc là một lãnh đạo cấp nhỏ nào đó.

Nghe ý trong lời đó, e rằng bình thường đều đại ca cùng, chỉ là mặt, tức là thực chiếc máy bay là ghế chuyên dụng của lãnh đạo, chỉ là hôm đó đám tiểu và tài xế lái để tư lợi, hạ gục.

Từ ngày hôm đó trở , trời cũng xuất hiện chiếc trực thăng thứ hai nào nữa. Mộc Hi tự tin thử cất cánh từ nửa tháng , điều duy nhất băn khoăn là sợ khác phát hiện vị trí của chiếc máy bay .

Ngay cả cất cánh để chuyển chỗ đậu, cũng cố gắng kiểm soát độ cao ở mức lộ, và chính nhờ những hạn chế như mà Mộc Hi càng nắm vững kỹ năng lái trực thăng một cách tỉ mỉ hơn.

Nếu lo đám đó phát hiện , Mộc Hi lái trực thăng ngoài xem xét tình hình .

Bởi vì khi điều chỉnh tần radio ngày hôm đó, hai thấy giọng phát thanh quen thuộc vang lên radio bữa tối cùng ngày.

‘Xin chào quý vị và các bạn, đây là dự báo thời tiết ngày mai của các địa phương...’

Tiếng nhạc nền quen thuộc, giọng phát thanh quen thuộc, vang lên lúc 7 giờ 35 phút tối quen thuộc.

Hai đều chút mơ hồ, tim đập nhanh và mạnh, là do kích động cảm thán, chỉ cảm thấy thở cũng chút gấp gáp.

Tên các tỉnh thành quen thuộc lượt lên, Triệu Diệp Thanh cũng đầu tiên trong tám năm qua chính xác thời tiết ngày mai sẽ như thế nào.

‘...Ngày mai nhiệt độ 18 đến 23 độ C, gió đông cấp 2, trời nắng...’

Cô nghĩ, đây hẳn là những năm gần đây, một ngày nắng nhất.

, từ ngày hôm đó trở , điều Mộc Hi mỗi ngày chính là quan sát tình hình từ xa, và nắm vững việc lái trực thăng.

Chỉ cần thời cơ thích hợp, hai sẽ thể ngoài xem xét.

 

Loading...