Cuộc Sống Trồng Trọt Giữa Núi Sâu Trong Ngày Tận Thế - Chương 489: Tiến vào ---
Cập nhật lúc: 2025-11-23 01:49:27
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mộc Hi tăng tốc trong một đoạn, cho đến khi vượt qua cái hố khổng lồ đường kính vài chục cây , Triệu Diệp Thanh mới cảm thấy cảm giác nghẹt thở từ từ tan biến khỏi lồng ngực.
Máy bay bay thêm mười mấy phút, hai lờ mờ thấy ở cuối tầm mắt phía là thành phố sáng đèn.
Mộc Hi điều khiển trực thăng lơ lửng giữa trung, vài phút quan sát, bay một đoạn sang bên từ từ hạ cánh.
Ở đó một bãi đất trống, xung quanh là những đống đổ nát của nhà cửa sập.
Bãi đất trống là cấu trúc bê tông, xem là quảng trường của một thị trấn nhỏ ven đô, đậu một chiếc trực thăng nhỏ thì thành vấn đề.
Máy bay hạ cánh êm ái, đợi đến khi tiếng động cơ và cánh quạt trở yên tĩnh, Triệu Diệp Thanh cảm thấy cả thế giới đều chìm tĩnh lặng.
Trong suốt hành trình bay, tiếng ồn trực thăng lớn, nếu đeo tai , hai gần như thể giao tiếp.
Mộc Hi 'cạch' một tiếng tháo dây an , lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Lần đầu tiên chính thức bay lên trời, trong lòng vẫn vô cùng căng thẳng.
Đợi đến khi hít thở sâu vài , tâm trạng bình tĩnh , mới : “Vừa xem qua, thẳng theo đường chính vài chục cây nữa là đến thành phố. Sáng mai trời sáng chúng sẽ khởi hành.”
Hai chuẩn , mang chiếc xe điện dùng ở nhà lên trực thăng.
Vì Mộc Hi lo lắng đến quá gần sẽ phát hiện nên định đậu xe từ xa. Vì , ngoài việc chuẩn xe điện, hai còn mang theo cục sạc dự phòng loại nhỏ, khi đến nơi hết điện thì sạc trực tiếp.
Chiếc xe điện phạm vi hoạt động gần trăm cây . Mộc Hi ước tính đến thành phố lẽ bảy, tám mươi cây , thể nhưng thể về. Anh qua, gần như suốt đường thành phố đều vết nứt địa tầng, trừ khu vực phía vị trí của họ.
Nhìn từ xuống rõ ràng, mặc dù phía một vết nứt địa tầng chặn , nhưng chỉ cần vòng hai, ba trăm mét là thể tránh . Đậu trực thăng ở đây cũng sẽ an hơn một chút.
Xung quanh bê tông, đất trống tràn ngập cỏ dại. Hai tranh thủ lúc ánh trăng còn sáng, dọn dẹp một lúc những bụi cỏ gần đó mới máy bay nhắm mắt ngủ.
Chỉ vỏn vẹn bốn tiếng đồng hồ ngủ, lẽ vì trong lòng còn vương vấn chuyện, cả hai đều mở mắt ngay khi trời sáng.
Buồn ngủ tan biến, tỉnh táo ngay lập tức.
Dùng nước trong bình ướt khăn mặt để lau, đó uống một ngụm nước, mang xe điện xuống trực thăng, đẩy vòng đường.
Đi vòng là vòng qua đường núi, mà là vòng qua đống đổ nát của các công trình trong thị trấn .
Ước chừng những ngôi nhà trong thị trấn khi xây dựng đều từng kiểm tra cấp độ chống động đất, mà còn vững chắc bằng ngôi nhà do ông bà tự xây ở Mai Sơn ngày xưa.
Cũng thể là khu vực ngày chính là gần tâm chấn của một trận động đất nào đó thì cũng chừng.
Sau khi vòng qua bộ đống đổ nát của thị trấn, chiếc xe điện nhỏ thể chạy định đường bê tông.
Con đường từ thị trấn ngoài lẽ xây dựng theo tiêu chuẩn đường cấp ba, rộng lắm, vật liệu cũng kém. Sau trận động đất, nhiều đoạn mặt đường xuất hiện vết nứt, còn những khối bê tông ép và chất đống.
Gà Mái Leo Núi
Hai chỉ thể xuống xe, cùng khiêng chiếc xe điện qua chướng ngại vật mới thể tiếp tục tới.
Khi đến vị trí cách khu vực đô thị năm cây , Mộc Hi liền dừng xe: “Cô đợi ở đây, sẽ bộ từ đây .”
Triệu Diệp Thanh cũng xuống xe, tại chỗ nhún nhảy vài cái. Suốt quãng đường gần hai tiếng đồng hồ, m.ô.n.g cô bẹp dí .
“Được, , chú ý an , liên lạc thường xuyên nhé.”
Mộc Hi mang theo bộ đàm, là thứ thu từ đám đó. Có ba cái, hai kiểm tra cách và phát hiện phạm vi của bộ đàm xa. Mộc Hi lái xe đến khu du lịch, Triệu Diệp Thanh ở nhà vẫn thể chuyện bình thường với .
Sau khi về nhà, hai liền lập tức điều chỉnh tần cho khớp, để tránh đồng bọn của đám phát hiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-trong-trot-giua-nui-sau-trong-ngay-tan-the/chuong-489-tien-vao.html.]
Với tốc độ bộ của Mộc Hi, đoạn đường hẳn sẽ tốn nhiều thời gian. Triệu Diệp Thanh bệt xuống cạnh xe điện, đợi đầy một tiếng đồng hồ, giọng của Mộc Hi truyền từ bộ đàm,
“ đến gần , hàng rào phòng hộ giăng lên, bên ngoài canh gác. Vào thành phố sẽ kiểm tra.”
Mộc Hi những phía , họ mặc quần áo chút cũ kỹ nhưng sạch sẽ, tay xách giỏ thành phố. Trong giỏ là rau tươi, lẽ là những sống ở vùng núi gần đó, mang bán trong nội thành.
Trước cổng một máy dò kim loại lớn. Người canh gác cũng hung thần ác sát như tưởng tượng, mà giống như nhân viên an ninh tàu điện ngầm thời kỳ nứt địa tầng. Anh còn với một đàn ông đeo bình nước ở thắt lưng phía một câu,
“Mở bình nước uống một ngụm.”
Triệu Diệp Thanh: “Vậy đồ đạc thì ?”
“Chôn , lát nữa sẽ lấy.”
Mộc Hi leo lên cao quan sát từ khi đến nơi. Súng đạn mang theo đều giấu . Bộ đàm thì thành vấn đề, bây giờ tín hiệu, một thành phố đều mang theo. Mộc Hi còn chôn cả ống nhòm quan sát, nếu sẽ quá giống kẻ trộm.
“ đây.”
“Nhất định cẩn thận.”
Khi Mộc Hi qua, còn yêu cầu quẹt chứng minh thư. nào ngờ chứng minh thư từ khi nứt địa tầng giờ vẫn thể dùng ?
Thế nhưng, đối phương cũng cách nào khác, thấy Chứng minh thư thì yêu cầu đến máy tính bên cạnh để báo Chứng minh thư. Sau khi đối chiếu ảnh và thông tin cá nhân, họ mới gật đầu với nhân viên an ninh đang cầm s.ú.n.g ở bên cạnh.
Những thứ , ngoài bộ đàm qua cổng kiểm tra, con d.a.o găm nhỏ trong túi cũng thu giữ. Khi nhân viên an ninh cho phép , họ còn với vẻ bất lực:
"Lát nữa khỏi thành phố thì đến lấy , mấy đừng ôm tâm lý may mắn mà mang mấy thứ bán, qua cổng thấy rõ mồn một ."
Nói , con d.a.o găm dán một nhãn nhỏ chữ ký của Mộc Hi, đặt một cái giỏ nhỏ chứa đầy các loại d.a.o dán nhãn khác.
Ai cũng ? Nỗi lo sợ nghi ngờ trong lòng lập tức tan biến.
Sau khi qua kiểm tra an ninh, hai bước, thấy giọng quen thuộc vang lên từ phía :
"Ôi chao, ông ơi, mang , mang . Tháng ông bắt ba đấy..."
Mộc Hi bỗng một ý cầm ngay bộ đàm gọi Triệu Diệp Thanh đến.
Tình hình hơn nhiều so với dự đoán của cả hai .
Thậm chí ở cổng còn chỗ đậu xe quy hoạch sẵn, nhiều xe đạp điện, xe máy chạy xăng đều đang đậu bên ngoài.
Người phụ nữ lớn tuổi phía Mộc Hi đầu một cái, thêm một cái...
Cuối cùng, bà kìm mà tiến bắt chuyện: "Chàng trai trẻ trông lạ mặt quá, là làng nào gần đây thế?"
Mộc Hi mặt đỏ tim đập : "Cháu mới đến đầu. Nhà cháu ở xa lắm, cùng làng đến , xa về mới kể cho cháu, nên cháu mới dám đến."
"Ở xa ?" Bà cô lập tức toe toét, chiếc ba lô lưng , "Ôi chao, thì đến đúng chỗ đấy. Đồng hương của với ? Mang theo những thứ gì thế?"
Mộc Hi liếc những loại rau trong giỏ của bà, : "Không gì cả, chỉ là trứng gà do nhà tự nuôi, lông cừu gì đó thôi. Đồ quê của làng cháu đáng tiền."
Đôi mắt của bà cô mở to: "Lông cừu?! Chỗ nào đáng tiền chứ!"