Cuộc Sống Trồng Trọt Giữa Núi Sâu Trong Ngày Tận Thế - Chương 507

Cập nhật lúc: 2025-11-24 01:22:30
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thành phố địa liệt

Thực cũng tìm , chỉ là giai đoạn đầu xây dựng thành phố, nhu cầu về nhân tài quá lớn.

Triệu Diệp Thanh thấy bốn chữ "bà Phùng", lòng cô thắt . Cô hỏi từ khoảnh khắc gặp Phùng Lập Hiên, nhưng thốt nên lời, dám câu trả lời sợ hãi, dù cũng nhiều năm trôi qua .

"Tôn nhi, cô họ cháu..." Cô Phùng Lập Hiên, sự lo lắng trong mắt như sắp tràn .

Phùng Lập Hiên vỗ vai Triệu Diệp Thanh: "Bà vẫn khỏe, chỉ là cháu dám chuyện đến thành phố, xác nhận xong mới báo cho bà cụ."

Ban đầu, khi chỉ thấy Mộc Hi xuất hiện trong thành phố, Phùng Lập Hiên từng suy nghĩ viển vông rằng liệu Mộc Hi chia tay Triệu Diệp Thanh từ lâu gia nhập tổ chức phản động.

thì cũng là cao lớn, ở trong núi nhiều năm như , khí chất quanh khác so với bình thường.

Cho đến khi thấy Triệu Diệp Thanh thì mới yên tâm, nhưng vẫn chờ báo cáo điều tra của tổ chức, xác nhận hai vấn đề gì mới . Thế nên quyết định đợi đến gặp , đưa họ về gặp thẳng bà cụ.

Nếu với bà cụ mà gặp , bà sẽ lo lắng vô ích và tốn thêm tâm sức.

Gà Mái Leo Núi

Triệu Diệp Thanh bà Phùng vẫn khỏe, bỗng nhiên mắt cô nóng bừng, mũi đột nhiên cay cay.

"Tối nay đừng về vội, mai hãy , ghé qua nhà chơi ."

Triệu Diệp Thanh định đồng ý ngay, nhưng nghĩ đến đám gia súc ở nhà cần cho ăn, đành mở lời từ chối.

"Tối nay cũng muộn , là tối nay cháu về, mai đến. Cháu đừng với cô họ vội, sáng mai cháu sẽ trực tiếp đến nhà tìm các cháu."

Phùng Lập Hiên nghĩ: "Cũng , ngày mai là Chủ Nhật, nhà sẽ đông đủ hơn. Vậy nhé, sáng mai khi các cô chú đến, cứ đến cửa hàng vật tư nông nghiệp cạnh chợ nhỏ tìm bố cháu, lớn trong nhà, trừ bà cụ, đều các cô chú đến . Đến lúc đó cháu sẽ bảo bố cháu đóng cửa sớm, trưa sẽ đưa các cô chú về nhà ăn cơm."

"Được thôi... À? Cửa hàng vật tư nông nghiệp?" Triệu Diệp Thanh load kịp: "Ông chủ cửa hàng vật tư nông nghiệp là một thương gia lương thực lớn ?"

Mộc Hi nhịn nhắc nhở: "Không , đó là do cửa hàng vật tư nông nghiệp cung cấp lương thực nuôi sống cả thành phố, cô tự tưởng tượng đấy."

Triệu Diệp Thanh...

Phùng Lập Hiên...

"Bên ngoài còn tin đồn như ?" Phùng Lập Hiên cũng ngớ , về phía trợ lý.

Người trợ lý mơ hồ lắc đầu: " ."

Phùng Lập Hiên giải thích cho hai : "Hơi phóng đại , nhưng thực là lúc đó một nửa thành phố nuốt chửng, nhiệt độ cao, khi chúng cháu di dời từ huyện lên thành phố, báo cáo với chính quyền rằng trong kho của chúng cháu còn nhiều tư liệu sản xuất nông nghiệp."

Triệu Diệp Thanh rằng tư liệu sản xuất chỉ đơn giản là sách vở và dữ liệu, mà là tư liệu sản xuất về kinh tế, chính trị, xã hội, bao gồm công cụ, tài nguyên, nguyên liệu, v.v.

Nếu xét theo việc gia đình họ Phùng đây mở cửa hàng vật tư nông nghiệp và cửa hàng kim khí ở thị trấn và huyện, thì ước tính đồ đạc sẽ ít, phạm vi cũng rộng, bao gồm dụng cụ nông nghiệp, máy móc, hạt giống, cây con, phân bón, t.h.u.ố.c trừ sâu và các loại dụng cụ kim khí... Thêm đó, gia sản ban đầu của nhà họ Phùng là một xưởng gỗ, lẽ còn các loại vật tư khác.

Một gia tộc nhỏ phát triển khá thịnh vượng, sẽ chỉ những thứ thấy bề mặt đó thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-trong-trot-giua-nui-sau-trong-ngay-tan-the/chuong-507.html.]

Phùng Lập Hiên , ban đầu chính là họ cung cấp bộ tư liệu sản xuất nông nghiệp cần thiết cho thành phố trong giai đoạn đầu, tức là tất cả các loại trái cây và rau củ đều do họ trồng.

Nói đến đây, vẻ thể ngừng .

sáng mai trợ lý vẫn , tính chất công việc của họ là luôn trong trạng thái sẵn sàng, gần như ngày nghỉ.

Ba liền tạm biệt vợ chồng trợ lý, chầm chậm bộ về phía bãi đậu xe, trò chuyện về những chuyện xảy mấy năm nay.

Phùng Lập Hiên giờ đây chợt nhớ chuyện năm xưa, chút cảm khái.

"Tiểu cô cô , lúc đó địa liệt, tất cả chúng cháu đều ngớ , cả nhà hỗn loạn như ruồi đầu. Vẫn là bà cụ, bà trấn an tình hình, định cảm xúc của , cuối cùng ngay cả việc quyết định nộp đồ đạc cũng là do bà cụ."

Anh vẫn nhớ hồi đó khi chính quyền di chuyển họ, các trưởng bối trong nhà bàn bạc xem nên tìm chỗ giấu những thứ hữu dụng về . Chẳng hạn như các loại máy móc cơ khí cỡ lớn, nhà họ mở xưởng gỗ nên mấy chiếc cần cẩu và xe tải lớn, cộng thêm nhiều thiết kim loại đều thể cất giữ lâu dài.

Họ nghĩ rằng đợi đến khi cần những thứ thì lấy bán lẽ sẽ giá hơn.

Những trưởng bối đó cũng là ăn, thấy thành phố hoang tàn , họ đoán rằng việc tái thiết là cấp bách, bán lúc cần thiết nhất mới là giá trị nhất.

Bà lão dứt khoát giữ một món đồ nào trong kho, giao thẳng bộ cho chính quyền khi họ đến.

Bà lão tóc bạc phơ mắng con trai năm, sáu mươi tuổi của như một đứa trẻ phạm , cúi đầu dám hé răng nửa lời: "Tầm thiển cận! Khi quốc gia xây dựng, đều thì gia đình nhỏ mới ! Ông Đặng 'Phát triển mới là lẽ sống!', các đều học bụng ch.ó hết ?"

Cả căn phòng ai dám lên tiếng, Phùng Lập Hiên thầm kêu khổ, khi ông Đặng câu đó, còn mấy năm nữa mới đời.

Sau khi đến thành phố, cuộc sống còn khổ hơn cả lúc chờ cứu hộ đó.

Toàn bộ lương thực dự trữ của gia đình đều giao nộp, mỗi ngày đều ăn cơm tập thể, khẩu phần ăn cố định, ăn thêm một chút cũng .

Phùng Lập Hiên cảm khái đến chảy nước mắt: "Cô út , cô lúc đó cháu đói đến mức nào , nếu mấy năm đó thiếu ăn, lẽ giờ cháu cũng cao bằng dượng Mộc !"

Triệu Diệp Thanh liếc Phùng Lập Hiên đang kiễng chân bên cạnh Mộc Hi, cao gần bằng , nếu kiễng chân thì chắc lùn hơn nửa cái đầu, ước chừng một mét tám.

Cô lạnh lùng chọc thủng lời tự an ủi của : "Trước khi nứt đất ngoài hai mươi , còn cao thêm nữa , ăn Kim Thái Lợi ?"

Kim Thái Lợi là loại cám heo bán chạy nhất ở cửa hàng nông sản của nhà họ Phùng ngày .

Sau đó đến việc đến thành phố, vì thời tiết khắc nghiệt, chính quyền xây dựng nhà kính lòng đất, nhưng gian lòng đất hạn, cộng thêm thỉnh thoảng còn động đất, nơi trú ẩn nhiều, còn dành chỗ để trồng rau, thời gian đó tất cả đều sống chen chúc với .

Chỉ cần một bệnh là nhiều lây nhiễm, y tế, lương thực, chỗ ở đều căng thẳng, mỗi tháng đều c.h.ế.t.

Chưa kể còn nhiều kẻ gây rối.

Ăn no, còn bệnh tật, bệnh thuốc, dù hiểu rõ sự khó khăn về tài nguyên trong thành phố lúc bấy giờ, nhưng cũng khó tránh khỏi việc kiềm chế cảm xúc của .

Triệu Diệp Thanh càng tim càng thắt chặt,

"Sau đó thì ?"

 

Loading...