Cuộc Sống Trồng Trọt Giữa Núi Sâu Trong Ngày Tận Thế - Chương 529

Cập nhật lúc: 2025-11-24 12:42:42
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tháp tín hiệu

Từ trực thăng lấy chiếc xe điện nhỏ xuống, đạp xe thẳng đến nhà họ Phùng.

Hai cũng báo , bà nội Phùng 10 giờ sáng thường ở nhà, cũng giờ ngủ trưa.

Lên lầu gõ cửa, đợi nửa phút, cửa bà mở .

Bà cụ như thần giao cách cảm, hỏi là ai, mở cửa tươi : "Ta ngay là cháu mà, sáng nay mí mắt trái của cứ giật mãi."

Đồ mang theo đều ở chỗ Mộc Hi, Triệu Diệp Thanh tay , liền bước tới đỡ bà nội trong, "Mắt trái giật là điềm tài lộc, đúng là hợp thật."

Bà nội ý gì, ngớt miệng: " đúng đúng, chẳng hai bảo bối lớn như cháu đến ."

Nói đoạn, bà đàn ông đang cầm đồ phía , "Ta sai , là hai bảo bối lớn."

Mộc Hi chút ngại ngùng, cúi đầu che vành tai đỏ ửng, vội vàng đặt đồ xuống chào hỏi: "Cô."

Triệu Diệp Thanh lượt kiểm kê đồ mang đến: "Cô ơi, cháu mang cho cô bánh nếp, bọn cháu tự đó, ngon lắm ạ, với cả đây cháu thấy cô thích ăn tôm sông nhỏ bọn cháu bắt, cô còn bảo dễ ăn cơm mà..."

Bà nội Phùng cứ "Ôi chao, ôi chao" mãi ngừng: "Sao mang nhiều đồ đến thế, cháu cứ giữ ở nhà mà ăn chứ."

Đồ ăn nhiều, vui nhất bà nội Phùng, mà là đứa cháu trai ngốc của bà.

Sau khi về nhà thấy cô của đến, thằng bé lập tức tươi tít mắt.

Đồ ăn ngon đến .

Sau bữa trưa, Triệu Diệp Thanh mới hỏi vì thành phố bây giờ trông bận rộn như .

Hai thành thấy từng chiếc xe tải lớn từ trong thành ngoài, xe hình như đều là vật liệu xây dựng.

Chẳng lẽ mở rộng ngoài?

Phùng Bình giải thích: "Không mở rộng, mà là sửa chữa. Lần khi chiếm cứ điểm bên , đường quốc lộ dẫn đến đó vẫn đứt đoạn. Bây giờ là xây cầu qua vết nứt đất, hết là thông đường ."

Không thể lúc nào cũng bay trực thăng từ đây đến đó , trực thăng cũng hạn chế.

Muốn giàu thì đường , quan niệm chắc chắn sai.

Phùng Bình còn lén tiết lộ một chút: "Trước đây cấp vẫn luôn ý định đường, chỉ là khi ngoài thì luôn gặp sự quấy phá của những tổ chức đó, nên việc ngoài gác . Thực vật liệu chuẩn sẵn từ lâu ."

Bây giờ phá hủy các ổ phản động xung quanh, họ thể mạnh dạn bắt đầu phát triển các khu vực lân cận.

Vốn dĩ thành phố của họ lớn, một phần còn sụp lún, chắc chắn mở rộng ngoài.

Cứ điểm bên là một huyện lớn hơn, cấp dự định xây dựng một nhà máy ở đó.

"Đường quốc lộ dẫn đến khu đồng cỏ của hai cũng sẽ sửa chữa, nhưng xếp . Tuy nhiên, một tin ... Tháp tín hiệu sắp thiện ."

Triệu Diệp Thanh trợn tròn mắt, vô cùng bất ngờ: "Thật ?"

Phùng Bình nhắc đến chuyện , tâm trạng rõ ràng cũng tệ: "Phải, tin chính xác . Trước đây chỉ sợ tháp tín hiệu mất công và vật liệu xây dựng xong phá hủy, bây giờ chỉ cần cứ điểm bên kiểm soát, chúng thể giám sát chặt chẽ khu vực trong phạm vi vài trăm km vuông."

Giám sát thế nào? Triệu Diệp Thanh , nhà họ Phùng cũng rõ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-trong-trot-giua-nui-sau-trong-ngay-tan-the/chuong-529.html.]

Người bình thường ít tiếp xúc với các thiết tiên tiến của quốc gia, thực khi xảy vết nứt đất, trình độ phát triển khoa học công nghệ của quốc gia vượt xa nhận thức của bình thường , nếu thể bảo vệ bộ dân của quốc gia sự dòm ngó của nhiều chủ nghĩa tư bản như ?

Còn thể khiến trở thành một trong những quốc gia môi trường an ninh nhất thế giới, và chỉ hạnh phúc của cư dân cũng đầu thế giới trong nhiều năm.

Họ cần tìm hiểu là thiết gì, Triệu Diệp Thanh chỉ : "Phạm vi tháp tín hiệu thể phủ sóng gần đồng cỏ ?"

"Cái lúc đầu thể , nhưng cách đó quá xa, dù bây giờ thì lâu cũng thành vấn đề."

Cũng , đợi lâu như , cũng kém chút thời gian .

Phùng Lập Hiên cũng ít về tin tức : "Tháp tín hiệu chắc chỉ là mạng nội bộ nữa chứ?"

"Đương nhiên." Phùng Bình : "Có tháp tín hiệu là thể kết nối tín hiệu vệ tinh . Cậu thấy khu vực trung tâm thành phố vốn dĩ trồng bắp cải giờ đang bắt đầu xây nhà ?"

"Thấy chứ, để ?" Phùng Lập Hiên mỗi ngày tan đều ngang qua đó, đây còn hỏi.

"Xây dựng bộ phận viễn thông đó, thể như , đăng ký thẻ điện thoại, kết nối internet."

Có thể kết nối internet ư???

Triệu Diệp Thanh thấy tủi , khu đồng cỏ đột nhiên còn hấp dẫn nữa.

Vậy thì khi nào cô mới thể kết nối internet ở đó chứ, đợi đến khi đều thể thảo luận mạng, chỉ hai họ ở trong núi lạc hậu thì thật t.h.ả.m quá.

Vừa nghĩ đến cảnh thông mạng, sẽ giao lưu xã hội mạng, chia sẻ những tin tức nóng hổi và câu chuyện nhỏ, cô kìm mà thấy lòng ngứa ngáy.

Rời khỏi nhà họ Phùng, Triệu Diệp Thanh và Mộc Hi đều vẻ trầm tư.

"Hay là, chúng gọi điện cho trợ lý ?"

Mộc Hi thấy , về phần tin tức của chắc chắn sẽ diện hơn.

Bây giờ mới tám giờ tối, chắc vẫn nghỉ ngơi.

Gà Mái Leo Núi

Quả nhiên, điện thoại của Mộc Hi gọi , vài giây đầu dây bên nhấc máy, câu đầu tiên liền là: "Alo, Mộc Hi , nghĩ đến chuyện gọi điện cho ?"

Anh cũng vòng vo, hỏi đối phương tiện chuyện , nhận câu trả lời khẳng định liền trực tiếp hỏi vấn đề của .

"Ối, còn tưởng chuyện gì chứ, cái gì là thể , nếu hai đến muộn hai ngày, thể tự xem tin tức mạng nội bộ , nhưng khu vực của hai tạm thời chắc vẫn phủ sóng tới , dù thứ cũng cần điện mà."

...

Hai quên mất điều , hiện tại ở đồng cỏ lấy điện để cung cấp cho tháp tín hiệu chứ.

Để khôi phục điện lực mới thể xây dựng tháp tín hiệu, khối lượng công việc thật lớn, chắc đến bao giờ mới thể đến chỗ họ .

Cúp điện thoại, Triệu Diệp Thanh chút buồn bã.

Có câu thế nào nhỉ, thất bại của bản đủ khó chịu , nhưng thành công của bạn bè còn khiến đau lòng hơn.

Tuy một phép so sánh chính xác, nhưng tâm trạng thì khá giống.

Trước đây khi thành phố cũng thể lên mạng, cô cũng cảm thấy mạng cũng , nhưng bây giờ đều thể lên mạng , cô còn chẳng 2G, đến lúc thông mạng , những tin tức hóng cũng chỉ là tin quá hạn, thật sự quá t.h.ả.m .

Mộc Hi thấy cô ủ rũ như một con thỏ tai cụp, nhịn thấy buồn : "Hay là, chúng đưa hết bò, dê, heo gì đó cho thành phố, chỉ mang theo gà vịt đến thành phố thôi?"

 

Loading...