Khúc Kha buồn bã cảm khái: “Như hôm nay về nhà sẽ cùng trong nhà để ngày mai tiệm cơm Lâm Giang.”
“Như thế nào?” Gã đàn ông mặc đường trang đề tài như thế nào đột nhiên về ban đầu.
Khúc Kha: “Dù , nhất định mua nổi phòng, bằng, ăn ngon một chút.”
Khúc Kha chống cằm, : “ hình như vẻ đánh giá cao .”
Gã đàn ông mặc đường trang nhợt nhạt cong khóe miệng một chút, : “Cô thể nỗ lực.”
Khúc Kha đúng lý hợp tình: “Nỗ lực cũng cần phân chia xem thế nào. Có 90 điểm thì chỉ cần nỗ lực một chút thể đạt tới 100. Người khác chỉ 50 điểm thì dù nỗ lực trả giá tương tự cũng chỉ thể 60 điểm thôi. Trả giá nhiều, nỗ lực nhiều cũng thể đạt tới một trăm điểm . Mà loại như uổng cho một tài hoa. nỗ lực ích lợi gì? nỗ lực mãi, nỗ lực đến 50 mệt mỏi. Nếu đến 90, 100… thôi, căn bản cần nghĩ.”
“Cho nên… nỗ lực nữa?” Gã đàn ông mặc đường trang nhịn hỏi .
Khúc Kha càng đúng lý hợp tình, gật đầu: “ , đời thiếu gì việc khó, chỉ cần chịu từ bỏ.”
Gã đàn ông mặc đường trang: “……”
Tài xế: “……”
Xe nhanh tới tiệm cơm Lâm Giang. Lúc hai còn đang câm nín, xe dừng , họ : “Cao tiểu thư, mời.”
Khúc Kha bật , nghịch ngợm chớp chớp mắt: “Thật đúng là nơi ! thế mà đoán sai. Hai dẫn đường .” Cô hỏi: “ nên biểu hiện như thế nào mới giả bộ bản thường đến đây?”
Gã đàn ông mặc đường trang: “……”
Hắn sâu kín: “Vậy thì cần!”
Bọn ngày thường cửa cũng sẽ ngẫu nhiên chú ý. Chẳng qua hôm nay khác. Hắn cửa, gần như tất cả đều thống nhất động tác nhất trí qua. Ánh mắt chủ yếu tập trung Khúc Kha.
Khúc Kha chính như hề phát hiện .
“Cao tiểu thư, bên , mời.”
Hai cùng tiến thang máy, lầu hai.
Khúc Kha theo gã đàn ông mặc đường trang phòng. Vừa cửa, cô thấy trừ Đỗ còn Đào tiểu thư và một ông chú mặc áo dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-104.html.]
Gã đàn ông mặc đường trang cẩn thận giới thiệu: “Ông chủ, Cao tiểu thư tới .”
Khi Khúc Kha về phía bọn họ, tầm mắt họ cũng dừng Khúc Kha. Họ chỉ thấy một thiếu nữ mười mấy tuổi, thoạt nho nhỏ, tóc ngắn mềm mại ôm lấy đầu, đội thêm một chiếc mũ len. Trên còn mặc một chiếc áo bông đen dài rộng như trộm đồ lớn mặc. Có khi lấy áo cha mặc cũng khả năng.
Tầm mắt xuống phía , thấy cô còn thêm một đôi giày da nhỏ.
“Chào .”
Khúc Kha thanh thúy chào hỏi. Tầm mắt lúc mới dời khỏi quần áo cô. Kỳ thật Khúc Kha cố ý, mà do bản cô thích mặc áo khoác kiểu nam dài rộng như .
Thế nên lúc áo bông, cô đặt riêng một chiếc cỡ siêu lớn, chỉ thể mặc thêm quần áo bên trong mà còn dài tới đầu gối. Chiếc áo cùng áo lông vũ dài rộng phong cách bạn trai thời hiện đại bạn trai tương tự. Mỗi tội niên đại thưởng thức phong cách như thôi.
Mọi quần áo đều thích vặn cơ.
Kiểu như cô chắc chỉ khiến thấy kỳ dị.
Nếu ở đường cái, nghèo phú, cô mặc cái gì cũng . Thế nhưng ở nơi như , đều chú trọng mặt mũi thì cô trở nên vô cùng khác , như đồ nhà quê mới lên thành phố .
Khúc Kha ở đó, yên tĩnh bọn họ.
Ông chú mặc áo dài một chút, cực hiền từ : “Cao tiểu thư, .”
Khúc Kha: “Được.”
Cô cởi áo khoác ngoài , chủ động treo giá áo, hầy, dày nặng. Bên trong cô mặc một chiếc áo lông màu vàng nhạt phối với quần dài màu xám đậm. Rõ ràng quần áo như gì nhưng đang êm cô cho ống quần trong giày, vẫn kỳ quái.
Nói tóm , vẻ ngoài của cô đủ để Đào tiểu thư bình luận cả buổi.
Ý là cô một chút thẩm mỹ đáng nào.
Khúc Kha tóc ngắn, nhưng cũng dài. Cô tết một cái đuôi sam nho nhỏ phía . Đuôi nhóc nhỏ, ngắn như đuôi thỏ, trang trí bằng một cái nơ con bướm màu đen siêu lớn.
Đào tiểu thư: “……” Tuổi còn nhỏ, thể trang điểm lung tung thế nhỉ?
Cô một nữa trở vị trí, mỉm : “Cảm ơn mời ăn cơm chiều nha.”
Đỗ bật , tay đặt lên bàn, : “Đại khái ba tháng qua tên Cao tiểu thư, chẳng qua cơ hội gặp mặt. Tính , ‘ cuối năm giữ ăn tết’ nên sai mời Cao tiểu thư đến. Không dọa sợ Cao tiểu thư chứ?”
Khúc Kha chân thành: “Thật dọa sợ đấy. May mắn bình tĩnh nhanh. đoán ngài nhất định cho rằng là yêu thích, hâm mộ Đào tiểu thư. Nghĩ đến đây liền lo lắng nữa. Ngài thấy sẽ mơ ước bạn gái ngài nha!”