Khúc Kha nhướng mày: “Thầy Túc , còn lợi hại nhỉ?”
Túc Bạch bình tĩnh: “Làm nhiều việc, quen nhiều .” Nói xong cái , còn bổ sung: “Có việc cứ tìm , thu tiền của em .”
Nói xong, xoay phòng.
Khúc Kha: “……”
Anh thể thu tiền giúp, thật khó nha!!!
Chẳng qua, Khúc Kha trong lòng cảm thấy những Đỗ Tiểu Ngũ đó chắc cũng ác ý quá lớn.
Quả nhiên khi bọn cô cự tuyệt, những cũng xuất hiện. Khúc Kha thở dài nhẹ nhõm một . Vì chuẩn lễ mừng năm mới, bọn cô mua một ít pháo, đèn lồng linh tinh. Chẳng qua mỗi cửa, nhiều thêm một cái đuôi nhỏ.
, sai, cái đuôi nhỏ.
Cậu trai khi xuất viện về vị trí . Tuy nhiên chỉ cần đám Khúc Kha ngang qua góc đường, sẽ yên lặng đuổi theo. Nhóc cũng gì, thậm chí tới gần, chỉ cứ theo xa.
Nhóc theo một đường, chờ bọn cô về tới chỗ góc đường . Nhóc cứ thế dừng , cũng tiếp tục theo lên nhà cô.
Khúc Kha đối với chút bất đắc dĩ. Nếu là lớn còn dễ , đằng đứa nhỏ qua cũng chỉ mười mấy tuổi. Kỳ thật dùng biện pháp ý chí sắt đá dĩ nhiên nhưng thể dùng với một đứa trẻ nhỉ?
Cũng may mấy ngày nay hàng tết nhà cô cũng chuẩn gần đủ, thời gian cửa cũng ít nhiều.
Mắt thấy chẳng còn mấy ngày sẽ đến năm mới, Lê quản lý mang theo vợ cùng qua đây. Hai vợ chồng cửa bắt đầu việc, quét tước vệ sinh gì đó chơi luôn. Chiên xào nọ cũng tha, các loại viên cho đến rán cá nhanh gọn, thơm ngon.
Ngay cả sủi cảo với bánh trôi cũng nhiều, đó dùng giấy bao ngoài, cứ một tờ một tờ, phân biệt bọc , cho trong rổ, treo ngoài cửa sổ.
Tong phòng bếp nhà Khúc Kha, đây là cái cửa sổ duy nhất dán kín.
Lê quản lý: “Sủi cảo bọn chú vài loại nhân khác , chú dùng bút đánh dấu bên ngoài . Mấy đứa thích nhân nào thì nấu cái đó. Lúc ăn tết nhất vẫn nên ăn cải trắng. Cải trắng, cải trắng, trăm tài, trăm tài*, ngụ ý .”
*Cải trắng với trăm tài đồng âm, đều là bai cai.
Khúc Kha: “Được.”
Lê quản lý: “Bánh trôi ngụ ý đoàn viên. Kể cả mấy đứa nấu sủi cảo thì tất nhiên cũng nên nấu chút bánh trôi, mỗi ăn một ít, nhớ ?”
Khúc Kha: “A.”
Lê quản lý: “Mấy cái cá viên nọ đặt ở trong nhà chỉ sợ nhanh hỏng. Chú cho hết rổ treo ngoài cửa sổ . Chẳng qua ngoài cửa sổ còn hai giỏ đồ nữa đấy. Mấy đứa chú ý một chút nhớ. Chúng , nhà bình thường ăn tết thì những loại viên chiên đó thể để lâu . Không chú ý khi còn mất trộm đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-130.html.]
Khúc Kha: “Đã , cảm ơn chú.”
Lê quản lý vội phất tay: “Cảm ơn cái gì, đây là điều hiển nhiên mà. Chú mà tới thì cũng nhiều đến chỗ cô Cao ngài xum xoe. Chú đây chỉ là nắm bắt cơ hội thôi.”
Nói đến cái , Lê quản lý còn cực kỳ đắc ý: “Cháu với chú khi còn thêm may mắn đấy.”
Lê phu nhân: “Không ? Nhà bọn chú gặp cháu chính là may mắn!” Dì vỗ đầu: “Ai má ơi. Hai xem trí nhớ dì , hôm nay dì lấy quần áo mà!”
Dì vội vàng: “Lão Lê, . Ông chạy ngay cho một chuyến đến tiệm may nhà đẻ . Lúc đầu áo khoác nỉ cho ba em bọn chúng , đưa đến bên để là ? Lúc nhiều để tạm ở chỗ nào nhỉ? Ông xem ! Đi, giờ qua lấy luôn!”
Dì lẩm bẩm lầu bầu: “Bảo hôm nay lúc cửa cứ thấy cầm thiếu cái gì? Hóa là thiếu cái !”
Hai vợ chồng cũng đợi Khúc Kha gì hấp tấp rời .
Khúc Kha họ như , bật .
Tiểu Đông: “Chị ơi, cá ăn ngon lắm!”
Buổi chiều Lê quản lý cái , cái , Hai tên nhóc bàn ghế và một bên thử vị , nếm đến nỗi bụng tròn xoe.
Khúc Kha: “Chị thử một miếng.” Cô gật đầu: “Ăn ngon!!!”
Bảo vợ chồng Lê gia đều béo, tay nghề như cơ mà, đồ ăn siêu ngon. Như Khúc Kha, cô đó chỉ tạp vụ ở khách sạn lớn kiên giúp việc bếp lúc ở một cửa hàng khá nổi.
Cô tự nhận thấy tay nghề tồi. Thế nhưng nếu so với vợ chồng Lê quản lý thì đúng là một trời một vực.
Chỉ hai chữ: bằng.
“Ý? Bọn họ còn sandwich?” Khúc Kha thật kinh ngạc.
Tiểu Đông gật đầu: “ đó, chú Lê , đây là đồ chú học ở nhà ăn của nước ngoài.”
Tiểu Bắc bổ sung: “Chú chú ba học .”
Khúc Kha: “…… Lợi hại, lợi hại.” Nhà cô bánh mì cũng chân giò hun khói, mấy món đều do Lê quản lý mang đến.
Lần đầu tiên Lê quản lý mua đồ ăn tới, Khúc Kha còn thấy thật ngại.
Lần thứ hai, chút ngại.
Lần thứ ba, , bình thường .
Lần thứ n… Khúc Kha da mặt dày đạn b.ắ.n thủng luôn.