Nhà xuất bản Dương Quang hiện do cháu ngoại trai của Vu lão tên Tần An phụ trách. Tần An khách khí, nho nhã lễ độ nên xếp top 1 trong danh sách vị hôn phu lý tưởng do đám danh viện* tại Bến Thượng Hải đánh giá.
*Tiểu thư nhà danh giá
Tin tức bát quái từ phố phường mà Lê quản lý cung cấp cho Khúc Kha cũng kha khá. Khúc Kha hóng hết xong, trong lòng cũng hiểu rõ hơn một ít.
Rèn sắt khi còn nóng, bên hi vọng thể thừa dịp gió đông dập tắt mà nhanh sách đẩy doanh bán lên cao tít.
Chính vì thế mới sáng sớm, Khúc Kha chuẩn thoả cùng Trần Biên Tập tới nhà hàng mà hai bên hẹn . Thật nếu chuyện công thì bọn cô thể trực tiếp đến văn phòng của nhà xuất bản Dương Quang. Thế nhưng bên Báo Nhân dân vô cùng cẩn thận, bại lộ phận của Khúc Kha. Bản Khúc Kha hợp tác với họ cũng tồi nên khác quấy rầy. Do đó hai bên tồn tại tâm tư mà chọn nhà hàng bên ngoài.
Bọn họ hẹn ở bên ngoài sẽ hạn chế nguy cơ phận của cô bại lộ từ bên nhà xuất bản Dương Quang.
Hai phòng, bên trong bốn đàn ông, thấy bọn cô, họ sôi nổi dậy. Trần biên tập lập tức giới thiệu: “Cô Cao, để chú giới thiệu với cháu. Vị là chủ biên của xã báo chú, Tô chủ biên. Vị là Tần An, Tần Tiên sinh của nhà xuất bản Dương Quang. Vị là trợ lý của Tần , vị …”
Trần biên tập về thiếu niên mới 16, 17 tuổi, chút ngập ngừng giới thiệu thế nào.
Tần An mỉm : “Đây là em họ của , Vu Mãnh, nó vẫn luôn ngưỡng mộ Báo Nhân dân, thưởng thức các tác phẩm của thầy Thường Hoan Hỉ. Lúc chúng hợp tác, nó kiên trì đến quen một chút. Ngài để ý chứ?”
Tầm mắt Khúc Kha dừng thanh niên. Lúc thanh niên mở to hai mắt , : “Cô là đồ lừa đảo!!!”
Khúc Kha nhướng mày, cô nhếch khóe miệng nhẹ, hỏi lacij: “Vu , đây là ý gì?”
Vu Mãnh gắt gao chằm chằm Khúc Kha, tức tối: “Cô ngày đó rõ ràng Thường Hoan Hỉ. Cô còn dối là thích của Trần biên tập.” Ngữ khí của mang theo ý lên án rõ ràng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-156.html.]
Khúc Kha a một tiếng thật dài, giọng nhẹ gần như rõ: “Cậu , ngày đó là theo dõi ?” Cô như : “Cậu theo dõi , còn thật?”
Lời như khiến hiện trường lập tức yên tĩnh như rơi một cây kim cũng thể thấy.
Vu Mãnh tủi : “… nhưng rõ ràng ác ý mà, chỉ tìm cô. Sao cô thể dối như thế?”
Lời càng càng thấy kỳ cục, còn tưởng rằng giữa hai yêu hận tình thù gì khó lường lắm.
Tần An lập tức mở miệng: “Tiểu Mãnh, đừng linh tinh. Em tùy tiện như mới đấy. Cô Cao là một thiếu nữ tuổi lớn, em thế sẽ dọa đến .”
Hắn về phía Khúc Kha, : “Cô Cao, mời , em trai tuổi còn nhỏ nên lỗ mãng. trai cái đó xin cô. Nó ý gì , ở nhà nó cứ nhắc mãi văn của cô như thế nào. Nó cực kỳ ngưỡng mộ cô đấy, lẽ bởi thế nên việc mới chút xúc động, thật sự xin .”
Tần An mặc một áo khoác vải nỉ màu đen, lấy một nếp uốn, nhiễm chút bụi nào, tóc tai sạch sẽ, mắt đeo kính gọng mạ vàng càng tăng thêm sự nho nhã. Khuôn mặt mang theo ý , câu từ chuyện chậm rãi, giọng còn mang theo từ tính, tư thải cao khiến khác thiện cảm.
Lúc Khúc Kha cảm khái, bảo Lê quản lý nhiều tiểu thư danh viện ở Bến Thượng Hải đều coi là tình nhân trong mộng, nơi nơi tìm cơ hội gặp mặt. giờ chỉ một cái cũng thấy cực kỳ xuất sắc.
Khúc Kha mỉm : “Không , cũng để ý.”
Tô chủ biên thấy lập tức : “Mọi mau , mời .”
Mọi nối đuôi xuống, Trần biên tập nghĩ đến còn giới thiệu xong, vội tiếp tục: “Vị là cô Cao Nhược Huyên, tay bút tiểu thuyết của xã báo chúng , tác phẩm của cô Cao sử dụng bút danh đúng là Thường Hoan Hỉ.”
Tần An : “Thật Cao tiểu thư với tưởng tượng của giống .” Hắn hình như còn châm chước một chút, mỉm : “Tuy Cao tiểu thư là phái nữ nhưng luôn cho rằng sẽ là một phụ nữ trung niên kinh nghiệm sâu rộng. Không nghĩ tới… Ngài trẻ tuổi ngoài dự liệu của . Có điều thấy thật cảm thấy kỳ quái chút nào. Chỉ những cô gái trẻ tuổi như ngài mới thể những câu chuyện sinh động hoạt bát như .”
Khúc Kha: “Cảm ơn ngài khen.”