Vu Mãnh nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy bản thể cứ thế mà , một đàn ông, rõ ý đồ ngày hôm qua tới. Nếu sẽ nghĩ là một tên biến thái.
“ … với cô……”
Khúc Kha: “Nói cái gì? Chuyện xong ?”
Cô thắng hai họ hơn 200, gần 300 đồng, một khoản tiền lớn như nên chuyện coi như xong.
Vậy tên tới gì?
Vu Mãnh hít một thật sâu.
Khúc Kha: “……” Cô : “Cậu rốt cuộc… cái gì?”
Vu Mãnh nghiêm túc về phía Khúc Kha, giọng nhẹ: “ ngày hôm qua tới đây… chuyện .”
Khúc Kha: “A.”
Vu Mãnh vội vàng: “ thật sự chuyện thì , thấy mấy ở nhà nên trộm xem bản thảo của cô thôi.”
Khúc Kha: “………………”
Cô thể tưởng tượng Vu Mãnh, Vu Mãnh chỉ thể co đầu rụt cổ, rõ: “ hôm theo cô thấy cô mua vé xe.”
Lại tiếp tục: “Sau đó sớm tới nhà cô canh, thấy mấy lên xe lửa ngoài.”
Không ngừng : “ cho rằng mấy buổi tối sẽ về nên mới quyết định tối sẽ đến xem trộm bản thảo mới của cô.”
Vu Mãnh liên tục tìm đường chết: “Ừ thì hôm cô bản thảo mới đang trong quá trình chuẩn ? nghĩ là đầu tiên xem.”
Khúc Kha cố gắng đè lông mày đang nhíu của , cô cực kỳ nghiêm túc tên nhãi mặt. Ai ngờ đầu óc thằng nhãi kém hơn bình thường nhiều.
Cho nên tên nhãi coi như xem là fan của cô?
Cái loại fan chịu đòn?
Vu Mãnh: “Ta nghĩ trộm, thật sự, chỉ một chút!”
Khúc Kha ngoài nhưng trong : “Ha!”
Vốn dĩ hốc mắt cô hồng hồng, nước mắt giàn giụa lúc lộ nụ quỷ dị. Vu Mãnh đột nhiên hoảng sợ, lui về phía một bước, bình tĩnh mới cảm thấy bản hành động quá, tiếp tục: “Cô…… Sẽ tha thứ chứ?”
Giọng Khúc Kha nhẹ: “Đương nhiên sẽ tha thứ cho nha!” Cô tươi càng mơ hồ vài phần, chậm rãi : “Cậu cần quá để ở trong lòng, dù …… vốn gì .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-169.html.]
Đôi mắt Vu Mãnh nháy mắt trợn to, : “Cô cô cô… cô lừa .”
Khúc Kha vô tội , hỏi : “ đó, lừa . Làm bây giờ?”
Khuôn mặt Vu Mãnh bạnh “Sao cô cứ luôn lừa thế?”
Khúc Kha mỉm : “Cậu đoán ?”
Vu Mãnh: “Hừ.”
Khúc Kha: “Chuyện đến đây thôi. Anh họ thành tâm xin Như thì bỏ . vì một chút chuyện nhỏ nhặt mà vẫn cứ so đo. mà….”
Cô đột nhiên đến gần Vu Mãnh, ngẩng đầu dã lộ tiếng rúc rích, chậm rãi : “Lại đến tìm , thể…… Không chừng cái gì đó đó.”
Cô cố tình đè thấp giọng, tiếng như tiếng cưa gỗ, quái quái nhẹ.
Vu Mãnh đột nhiên liền nghĩ tới nữ quỷ tối hôm qua, vội lảo đảo lui về phía vài bước, lắp bắp: “Cô cô cô… cô đừng tới đây.”
Khúc Kha một giây khôi phục bình thường, vô tội , hỏi: “Cậu thế?” Cô thẳng đôi mắt Vu Mãnh, mời: “Muốn chút ?”
Cô âm trầm một cái.
Vu Mãnh kêu to: “Không cần.”
Hắn đối diện cửa nhà bà Bàng, dọa bằng giọng run run: “Cô cô cô… cô đừng tới đây.”
Hình như cảm thấy như còn đủ, kêu to: “Anh họ, họ.”
Rất nhanh lầu truyền đến tiếng bịch bịch, Tần An nhanh xuất hiện.
Tần An nghi ngờ về phía Khúc Kha, tầm mắt ngừng ở mắt cô vội bên Vu Mãnh: “Làm ?”
Vu Mãnh chắc sẽ bản sợ ? Hắn kiên cường từ kẽ răng nhả mấy chữ: “Không việc gì.”
Khúc Kha lòng lắm đấy. Cô như biến đổi sắc mặt, tươi đơn thuần đáng yêu, giọng mềm mềm mại mại khuyên nhủ: “Tần , với ngài , chân của trật cần nghỉ ngơi cho , ngài vẫn cứ để lên lầu gì? Như thế đúng .”
Cô càng thêm ngây thơ: “ vui vì hai thích tác phẩm của , sẽ nỗ lực hơn nữa. Quyển sách tiếp theo của sẽ bắt đầu sớm, hai thể tiếp tục chờ đăng ở chuyên mục chuyện xưa Báo Nhân dân ha.”
Cô tiến lên một bước, vỗ vỗ bả vai Vu Mãnh. Vu Mãnh cảnh giác chằm chằm Khúc Kha.
Khúc Kha: “Về nhà cố gắng dưỡng thương ha.”
Vu Mãnh: “……”
Cô tươi xán lạn: “Đi thong thả ha.”