Cô con gái của Khúc gia đôi mắt cực kỳ giống với tình đầu của . Thế nhưng chuyện cho một đòn cảnh tỉnh để thấy rõ, đôi khi còn tức là còn nữa. Kể cả nhiều bề ngoài giống chăng nữa cũng đều .
Dĩ nhiên càng tính tình của .
Bên ngoài giống cũng thể kẻ tâm tư rắn rết.
Thật đến giờ mới vợ lẽ trong nhà chuyện như . Ngay khi con trai mất tích, trong phủ nó "rời nhà trốn ", tin nên điều tra.
Giờ ả đàn bà sống bằng chết. Những chuyện Thẩm Hoài cho khác dù chỉ một câu. Người khác cũng cần thêm.
Hiện tại xử lý hết mấy chỗ nuôi đàn bà.
Tựa như từ trong mộng "thế " tỉnh .
Rất tỉnh táo. Nếu đó thấy cô gái nhà họ Khúc tìm cô, lẽ sẽ lựa chọn khác với hiện tại. Giờ trời xui đất khiến, chỉ mới qua mấy tháng, thời gian Tiểu Bảo mất tích tra tấn đêm ngủ , giống quỷ giống quỷ.
Ngoài ý khiến hiểu rõ chuyện.
Người c.h.ế.t thì thể sống , dù cũng thẳng hiện thực.
Những giống đến cũng cô .
Chuyện "tìm thế " nhất nên kết thúc ở đây thôi.
Thẩm Hoài nghiêm túc nâng chén, : “ kính cô một ly!”
Khúc Kha: “ uống rượu.”
Thẩm Hoài: “Cô lấy rượu là thể.” Chính uống liền một , nghiêm túc: “Cảm ơn cô.”
Khúc Kha : “Không cần cảm ơn.”
Thẩm Hoài: “ đáp ứng điều kiện của cô thì vẻ như chúng thanh toán xong. Thế nhưng con trai đứa đáng giá, nó vô giá.”
Thẩm Hoài duỗi tay xoa nhẹ đầu con trai, hứa hẹn: “Cô về việc cần cứ đến tìm .”
Sáng nay vẫn còn hung dữ lắm, âm trầm lắm. Giờ bình thường đến mức ? Không Túc Bạch cho một chiêu Hàng Long Thập Bát Chưởng chứ? Thế là lập tức "giáo dục" gã dễ bảo luôn?
*Hàng Long Thập Bát Chưởng Giáng Long Thập Bát Chưởng là một trong những võ công tuyệt đỉnh của tiểu thuyết kiếm hiệp Kim Dung, xuất hiện rõ nhất trong bộ Anh Hùng xạ điêu với một nửa chiêu thức do Hồng Thất Công sáng tạo.
Cô liếc mắt Túc Bạch một cái, Túc Bạch đang uống , cả bình tĩnh, biểu tình lạnh nhạt.
“Chị, em quyết định cùng cha em về Phụng Thiên.” Tiểu Bảo mắt trông mong Khúc Kha. Sau đó nhóc sang hai đồng bọn của , Tiểu Bảo kém 3 tuổi nhưng bọn họ vẫn là " em" nhất đấy, chơi với thiết.
Tiểu Bảo càng thêm mất mát, nhóc thở dài một thật sâu, cả héo héo, : “Chị đồng ý cùng em ngoài ăn cơm.”
Khúc Kha bừng tỉnh nhớ , cô quả thực đáp ứng ngoài "ăn thử" sẽ mang theo Tiểu Bảo cùng .
Thật đáng tiếc, thằng bé sắp về .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-182.html.]
May mắn Khúc Kha am hiểu dỗ dành trẻ nhỏ.
Cô : “Chị thấy thật may mắn vì chúng còn .”
Tiểu Bảo miệng nhỏ lập tức dẩu lên tò mò Khúc Kha.
Khúc Kha: “Bởi vì chúng tức là giữ chút tiếc nuối, em mới thể khắc sâu ký ức. Sau mới thể lâu lâu đến tìm bọn chị chơi.” Cô tủm tỉm, : “Vậy chúng một giao ước ? chỉ cần bọn chị còn ở Thượng Hải thì mỗi em đến tìm bọn chị, bọn chị sẽ tìm một nơi để cùng thưởng thức đồ ăn ngon. Chị sẽ mượn máy ảnh của Tom chúng chụp ảnh chung, thế nào? Đến lúc đó chỉ cần tới gặp một thì chúng thể đến nhiều nơi hơn nữa cùng .”
Mấy đứa nhóc lập tức liền mở to hai mắt, : “Hả? Như ?”
Khúc Kha: “Được ?”
“Được!” Động tác nhất trí.
Khúc Kha vươn tay , Tiểu Bảo lập tức cùng cô đập tay. Tiểu Bảo đầu cùng Tiểu Đông và Tiểu Bắc đập tay.
Vừa đầu ba đứa nhóc túm tụm thương lượng, vẻ náo nhiệt.
Khúc Kha mỉm gắp đồ ăn, chút khách khí cắn một miếng đùi gà.
Thẩm Hoài: “Cô thật dỗ trẻ con.”
Khúc Kha: “Thế nào gọi là dỗ? Chỉ lời dối mới gọi là dỗ. đều là lời thật.”
Dù nam chủ chẳng hào quang của nam chủ gì cả nhưng cũng đến mức trở mặt với nó. Hơn nữa nhóc còn khá ngoan, nếu nhóc thể cùng Tiểu Bắc trở thành bạn thì dĩ nhiên Khúc Kha càng vui.
Cô : “Có đôi khi một chút cảm giác nghi thức cũng quan trọng.”
Thẩm Hoài mỉm : “Cô chuyện thật ý tứ.”
Túc Bạch đột nhiên liền ho khan một tiếng, duỗi tay gắp một miếng thịt gà, : “Nếm thử.”
Đưa cho Thẩm Hoài, Thẩm Hoài: “……”
Hắn híp mắt, khóe miệng banh chặt, : “Cậu còn khách khí.”
Túc Bạch ngoài trong , lộ nụ buôn bán tiêu chuẩn: “Người tới là khách.”
Thẩm Hoài: “Nếu tới là khách thì chuyện để khách trả tiền nhỉ? Không bằng mời?”
Túc Bạch: “Anh thu xếp tới nơi , ai tổ chức thì đó trả tiền.”
Muốn cho bỏ tiền?
Không cần nghĩ nữa.
Nằm mơ.
Thẩm Hoài: “Cậu vẫn là như một, vắt cổ chày nước.”
Túc Bạch cúi đầu ăn nghiêm túc, cũng ngẩng đầu: “Có mời khách, việc gì tranh.”