Liễu Nhị vốn còn cảm thấy xử lý một con nhỏ tay trói gà chặt đơn giản, giờ nghĩ đến sẽ rơi kết cục , cả gã vô cùng chật vật, thấp giọng: “ ……”
Giọng gã rõ ràng lắm, thấy Khúc Kha nhíu mày, gã phun thêm mấy cục đất từ miệng, lúc tiếng rõ hơn ít, điều gã vẫn dám gào kêu cứu.
Khúc Kha: “Tao hỏi mày một cuối cùng, mày tìm tao?” Cô như như nhạt, : “Mày suy nghĩ cẩn thận hẵng , nếu như để tao phát hiện mày dối dù chỉ một chút, tao sẽ khách khí . Mày nên , tao , !”
Liễu Nhị: “Là… là nửa tháng , cha lúc bán đồ ăn tình cờ thấy một bóng cực kỳ giống cô. Mẹ lúc rời khỏi Bạch gia, cô mang theo đồ trang sức của Bạch lão phu nhân. Cho nên bọn khắp khu xung quanh đây để tìm cô. Bọn tìm lâu cũng tìm . Ngày hôm qua ngẫu nhiên gặp cô nên nghĩ nhanh chóng bắt tới tay. Kết quả, kết quả……”
Khúc Kha chằm chằm đôi mắt gã , : “Cả nhà mày đều đến đây?”
Liễu Nhị: “Ừ, một nhà năm chúng cùng tới.”
Hai vợ chồng già nhà bà Liễu ba đứa con, hai trai, một gái, con út là con gái.
Thượng bất chính hạ tắc loạn, cái ở nhà bọn chúng cực kỳ chính xác, cả nhà một ai .
(*) Thượng bất chính hạ tắc loạn: Người mà tử tế thì tất sẽ loạn, cướp bóc, càn quấy.
Khúc Kha lạnh một tiếng, : “Bọn mày khỏi Bạch gia? Bạch lão gia chết, Bạch gia liền chỗ cho bọn mày?”
Liễu Nhị giật về phía Khúc Kha, khiếp sợ cô, : “Cô… cô !!!” Trời nam đất bắc, cô Bạch lão gia chết?
Khúc Kha nắm chặt chuôi đao đầy máy vỗ vỗ mặt Liễu Nhị, : “Tao hỏi mày chứ để mày hỏi tao!”
Liễu Nhị ngửi mùi m.á.u tươi gay mũi, cảm thấy chân càng đau.
“Bọn mày trốn khỏi Bạch gia?”
Liễu Nhị: “Bạch gia suy bại, còn ai nữa. Những nha , ma ma, gã sai vặt gì đó giữ khế ước bản đều chủ nhà bán hết. Công việc của bọn trong phủ nhiều lên. Vì thế cả nhà bỏ chạy, chạy tới vùng nông thôn. Sau đó tin Bạch lão gia chết, chúng mới về thành.”
Nói tới đây, gã mất tự nhiên một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-251.html.]
Khúc Kha cực kỳ giỏi về xem mặt đoán ý, lập tức giơ dao: “Tao thấy mày cũng thành thật……”
“ , !”
Gã thấy chân chắc sẽ phế , nếu như thêm một đao sợ mạng nhỏ cũng còn mất.
“… chúng … Cả nhà lúc ở trong thành chỉ gặp duy nhất phu nhân chạy ngoài, chủ quyết định trói phu nhân .”
Khúc Kha nhướng mày, a một tiếng thật dài.
Đừng Khúc thị đối xử với mấy đứa cháu ngoại của trai chẳng gì chứ đối với bà Liễu vẫn còn lắm, còn cho mụ quyền lợi ở trong phủ tác oai tác quái. Không ngờ đến cuối cùng mụ phản bội cắn cho một ngụm.
Có thể thấy đây mới là lấy oán trả ơn chân chính.
“Bọn mày gì bà ?” Giọng Khúc Kha nhàn nhạt.
Ánh mắt Liễu Nhị chần chờ một chút mới : “A!!! Đừng đừng đừng, !” Gã tiếp: “Bọn bán bà ngõ nhỏ.”
*Ngõ nhỏ: Gần như kỹ viện nhưng ở nơi xa, ít .
Khúc Kha sửng sốt, khó mà giật , nhanh cô điều chỉnh biểu tình khôi phục bình thường: “Phụng Thiên? Hay vẫn ở Thượng Hải?”
Liễu Nhị: “Đều , là bên Hưng Thành , chúng dám bán bà ở Phụng Thiên, sợ nhận , cũng sợ gặp chuyện phiền toái. Chúng dám mang bà quá xa, xa quá chỉ sợ đêm dài lắm mộng, bà lợi dụng cơ hội chạy mất. Mẹ , bà là gian trá nhất đời, đến cháu trai cháu gái còn thể lừa gì đến chúng . Hơn nữa, lúc cả ...……”
Gã nhấp môi, : “Anh cả khi ngủ với bà ít nhiều chút thích, còn ý định sinh sống lâu dài cùng bà . Mẹ thấy thế tức hộc máu, chỉ sợ đêm dài lắm mộng nên lập tức đem bà bán . Cụ thể bán đến nơi nào cũng chỉ mới .”
Khúc Kha lạnh một tiếng, nhà thật … dơ bẩn tới cực điểm.
Có điều, bà Liễu thật đúng là một chút đều lãng phí, mụ quả nhiên bản tính đê tiện vô sỉ của kẻ tiểu nhân.
Dù thế Khúc Kha với cô Khúc thị cũng chẳng lấy một chút thương hại nào. Bà rơi kết cục gì cũng đều là gieo gió gặt bão. bây giờ chính tin tưởng hại ngược cũng xứng đáng.